[Sống ở Nhà Vợ]
(nhà vợ ở Hà Nội)
Ngày vợ đẻ, tôi theo vợ về chui gầm chạn. Sống trong môi trường xhcn ai cũng phải cố gắng hoàn thiện, vì vậy mà sau những lúc giặt giũ, lau nhà tôi lại vội chùi tay vào đít quần, lao lên phụ đạo cho em vợ.
Lại nói, nhà vợ có ku em trai kém tới mười mấy tuổi, hơn cháu mới đẻ cũng ngần đó tuổi. Cậu quý cháu gái lắm, tôi rất ưng, thế nên tôi hứa sẽ rèn rũa cho em nó thật hoàn hảo trước khi lấy vợ, tiếc là cứ đang giảng bài, em lại lao xuống tầng ăn hoa quả, và không trở lại.
Là con trai độc, béo tốt như em chã nên em nó ăn cực khỏe, nhoằng cái là hết con gà, nhưng em nó ăn dại lắm, toàn ăn đùi, lườn chứ đầu, cổ, cánh, chân với phao câu em nó để lại, khổ nỗi tôi lại không uống được rượu nên phần đó lại nhường cho chị của em nó hết. May quá, sau khi cắn, xé, nước luộc gà tứa ra bát từ màu vàng nhạt tới suộm mỡ hay lẫn màu máu cá, em nó đổ ngược vào đĩa gà, tưới lên đống xương xẩu còn lại, tôi vội chộp lấy thìa, lách vào đáy đĩa, rưới lên bát cơm của mình, ăn ngon lành.
Tủi thân lắm, hôm khác, em định phi đũa vào quả lườn, tôi rút đôi khác, kẹp chặt 2 mỏ, như chưởng Kim Dung rồi nhẹ nhàng ôn tồn phân tích:
"Em nhỏ nhất nhà, đầu bữa phải xo đũa, xo bát rồi mời bố mẹ và anh chị, chứ không nên để anh mời cơm xong lại chả còn gì để ăn.
Mà em cứ khai đũa bằng miếng rau đi, thịt không ăn vẫn còn đó, chứ anh nào dám gắp của em."
Thế là em nó gắp trước 1 cọng giá trước khi chiến tiếp cả con này.
Mưa dầm thấm lấu, hôm sau tôi lại bảo:
"Ra bàn trước, em phải xắp xếp mâm cơm cho hợp lý, bát nước mắm thì gần đĩa rau, đĩa muối súp thì gần con gà, tương ớt, tường cà thì sát bên súc sích... Để gắp gì chấm nấy, tay đưa ra hứng luôn vào bát, đừng rớt lên bàn như bắn pháo hóa, (may tôi kìm không nói hơn), tương ớt tưới lên rau muống thì ra làm sao, bát cơm cũng hứng lấy miếng thịt, đừng đuổi nhau trên mâm, buồn cười lắm, mà miếng ăn, em cứ thả vào bát, đừng đưa thẳng lên mồm, thế khác nào cả đĩa thịt là của em, cả nhà quây quần ngồi xem như khán giả."
Em nó có vẻ tâm đắc lắm, ăn uống chậm hẳn, hôm đó tôi được thêm miếng thịt đưa cơm, coi như cải thiện.
Trong nhà, bố mẹ có tuổi, nên tôi ngồi đầu nồi, mình thích mỗi cơm, không xơi thì ai, nên hướng dẫn em nó, xới 2 xới, gấp đôi xới cơm cúng, nếu nhão thì mở vung thêm, đầu tiên hớt 1 lớp gạt sang bên, xới cho người lớn trước, cơm rền ở giữa, ta lại lấp lớp cơm trên mặt xuống hố vừa đào cho chín thêm, tới lượt thứ 2 mới đánh và đảo, cho cơm tơi xốp, không đóng bánh. Nhưng em nó ngồi đầu kia, dường như không nghe thấy.
Cả cu em lẫn ông bà đều ăn ít cơm nên bát canh tôi để xa, thường những vật kiến trúc có chiều cao tôi để xa tầm với, thấp dần về phía người ăn, cuối bữa, ông cụ lăng bát cơm bên cạnh bát canh rồi từ từ múc. Ku em cũng vậy, 1 tay cớn qua mâm, thong thả chao muôi. Thê là cả nhà có 5 phút giải lao giữa bữa, nếu không cầm đũa thì tôi đã thò tay vào mồm kéo cái sơ rau ra, nhưng ngại và xấu hổ. Lần 2 tôi cũng lăng bát sang phái đối diện, đè lên tay em, tạo thành thế gọng kìm như Búa với Liềm vậy.
Cuối bữa tôi mới nhắc nhở:
"Em có sức khỏe, cầm bát không khó khăn gì, bố già rồi mới đặt bát xuống mâm, chứ em nên 1 tay cầm bát, 1 tay múc canh, thời gian có thể không hơn nhiều nhưng cả nhà đều thấy Em rất nỗ lực, cố gắng và "mong muốn" kết thúc quy trình, nhường sân khấu cho cả nhà. Thế có phải hay không."
Cuối tuần, đang ngồi xem tivi, vợ mới ghé tai:
"Giờ bữa cơm anh đừng nói gì nữa, anh nói thế khác nào nói ông bà".
Ừ nhỉ, thôi chết, mình vô í, vô tứ quá. Hết tháng đấy, vợ liền vết khâu, cả vợ chồng con cái lại kéo nhau về nhà nội, hết cuộc sống nhung lụa dưới gầm tủ lạnh. Mà ku em cũng ít được tiếp xúc với tôi, nhưng hy vọng là đủ, giờ em nó đi Tây rồi, tôi lại mong em nó tiếp tục sự nghiệp truyền bá văn hóa Việt trên trời Âu, thực là tự hào và sung sướng.