PHẦN 1
Bạn tôi, xém tí nữa là 40 mà vẫn chưa vợ. Anh ta sống vì công việc, vui vẻ với bạn bè và giấc ngủ chỉ nhằm để xả hơi hơn là nghỉ ngơi. Ngã đâu là nhà, nằm đâu là giường. Những cô gái có xinh, có xấu, có già, có trẻ, lúc tay ba, khi tay tư, thuần túy tình yêu, tịnh không tình dục.Từ thời 14-15, anh bạn cũng đã bắt đầu thích gái, những cô bé cùng lớp, cùng khu, kháu khỉnh, học giỏi hay cá tính.
Sau ngần ấy năm nghiên cứu, anh vẫn chưa muốn lập gia đình.
Lý do không bởi xấu giai, khuyết tật, yếu sinh lý hay không làm ra tiền.
Mả chủ yếu là SỢ. Sợ Vợ (nếu có). Nỗi sợ Bẩm sinh như ai cũng sợ Rắn. Nỗi sợ tương lai bất định, tự do ngôn luận, dân chủ, tự quyền sẽ mất, bạn bè cũng ứ thèm chơi.
- Chẳng may vớ phải vợ TMK, đau lưng, loãng xương, cáu gắt, mặt nhăn như táo tầu, mắt thâm như phải đấm, ngực nhẽo và chảy sệ, tính tình khác hẳn lúc yêu chuyển sang đồng bóng, giữ chổng như giữ mả, không biết lo lắng cho cha mẹ với anh em, bạn bè... vợ đó khác gì chó dữ, ai cũng sợ, biết chồng bị "nhốt" trong sự "sung sướng êm đềm" đó mà không dám "tiếp tế" cho anh.
- Chẳng may vớ phải vợ mất nết, son phấn, õng ẹo, khoe thân, đong giai như chớp. Trước thì ế sưng ế sỉa, nhưng có chồng coi như xe đã chạy rốt đa, giờ ngon rồi lại lao vào những cuộc tình công sở. Để ở nhà thì "nhàn cư vi bất thiện", cho đi làm thì lại lo ngay ngáy.
- Lại chẳng may vớ vợ cuồng dâm thì không biết thọ được bao lâu. Gái 30 như sói, 40 như hổ, nói chuyện thì hay, kinh nghiệm đầy mình, hooc môn đầy đủ, nhưng ánh mặt trời buông xuống thì Ni cô bỗng hóa Trằn Tinh, có phải ai cũng là Thạch Sanh đâu.
- Nhưng mà cũng chả dại à ơi gái 20, suốt đêm chà tranh, ô mai, hay lên sàn thì giai nào chả đoản thọ, nói chuyện thì chán, lại chết vì mệt mỏi chiều các em. Chuyện giường chiếu thì vừa lười, vừa vụng, đến mắc màn cũng không biết.
Lý do thực sự là anh quá mệt mỏi dưới ánh mắt ghen tỵ của mấy thằng bạn, thôi thì cũng cố "Xấu" cho giống mọi người.
PHẦN 2
Ừ thì sẽ phải lấy vợ, nhưng lấy ai bây giờ, chọn cô nào trong những cô anh đang biết, đang ế, hay chồng chê chồng bỏ?
Sau khi xin ý kiến của các bạn trai chán chê, anh nẩy ra ý, tham khảo ý kiến từ phụ nữ, dứt khoát họ hiểu con gái hơn bất kỳ ai.
Đánh bạo, anh lượn qua nhà một cô bạn rất thân ngày xưa, giờ yên bề gia thất, có nếp có tẻ nhưng Hạnh phúc hay không thì không dám bàn, đó là chuyện nhà người ta.
Vừa tới trước cổng anh đã nghe tiếng the thé, giọng kim, từ trong phát ra, mắng con gì đó, nhiếc móc chồng gì đó. Hơi sững người, nhưng anh không bấm chuông mà cố nán xem nếu là chồng thì anh sẽ phải nghe những gì. Trời, sao cô ấy nhai đi nhai lại chuyện gì đó, lúc trầm lúc bổng nghe như hát, cảm giác không có dấu hết câu.
Lạ. Không thấy chồng lên tiếng. Nghĩ cũng đã muộn, đỊnh quay về thì chồng ả phi xe chặn trước đầu, mặt hớn hở như bắt được vàng, hắn vồn vã mời anh vào nhà.
Vào sân, cô bạn như nói to hơn, dây phơi trước sân đầy quần con, quần mẹ, một chiếc bát nhựa còn nguyên bột phi suýt trúng mặt anh. Chợt nhận ra có khách cô bỗng khựng lại, rồi như nhận ra bạn cũ. Cô kệ.
Về nhà cũng chả làm gì, anh lại rẽ đến 1 cô bạn khác, còn trẻ hơn tuổi, gái 1 con, chắc chắn anh sẽ thu được những tín hiệu đáng mừng như khuyễn khích anh lấy vợ.
Nhưng lạ. Nhà này khác nhà kia, chỉ thấy chồng mà không có vợ.
Anh chồng mời khách “chè hay bia?”. Anh xin lon bia, chả lẽ làm chén rượu cho máu, cho cởi mở mà Phun ra hết bì mật gia đình.
Anh chồng ít nói, trầm tính, chỉ mâm cơm đang đậy lồng bàn mà mong ngóng vợ về ăn cùng. Cô là người thành đạt, công việc bận rộn, muộn mới về. Có hôm đi tiếp khách hay liên hoan hội hè thì tới khuya.
Anh chồng lo lắm nhưng vẫn tin tưởng vợ. Vì nhiều lần cô nàng rủ anh tối đi uống café, xem phim, đi nghe hòa nhạc, xem kịch cọt, cuối tuần lại rủ đi picnic… nhưng ngại vì mệt mỏi, anh từ chối. Anh tâm sự chỉ muốn ở nhà ôm vợ, ngắm vợ, chăm cho vợ.
Khổ ghê, cô vợ chẳng “Cam chịu” gì cả.
Lại còn có ý chê chồng già, chắc già về tính thôi chứ tuổi chả hơn anh bao nhiều và đàn ông tầm ấy thì chắc “dưa cà còn ngon”, ừ thì chồng nào chả bụng phệ, đầu hói… lại cứ hay so với giai tân.
Đợi chán, đành về thôi chứ chắc đợi người ta đuổi à. Anh về mà anh chồng vẫn đứng ở cửa nhìn xa xăm, mũi khịt khịt, mắt xanh lét trong đêm.
Trên đường về nhà, chả nghĩ được điều gì, anh bốc điện thoại gọi, định mời đãi bôi thằng bạn mới bỏ vợ ra quán gần nhà làm cốc bia, chia sẻ thì ít, mà định chia buồn là nhiều.
Mình thì mãi còn không lấy được vợ mà đã có thằng nó bỏ, dứt khoát phải có uẩn khúc gì đây. Phải gặp nó để làm cho ra lẽ.
Nếu tệ quá thì thôi, không lấy vợ cho nó lành.
Sau khi xin ý kiến của các bạn trai chán chê, anh nẩy ra ý, tham khảo ý kiến từ phụ nữ, dứt khoát họ hiểu con gái hơn bất kỳ ai.
Đánh bạo, anh lượn qua nhà một cô bạn rất thân ngày xưa, giờ yên bề gia thất, có nếp có tẻ nhưng Hạnh phúc hay không thì không dám bàn, đó là chuyện nhà người ta.
Vừa tới trước cổng anh đã nghe tiếng the thé, giọng kim, từ trong phát ra, mắng con gì đó, nhiếc móc chồng gì đó. Hơi sững người, nhưng anh không bấm chuông mà cố nán xem nếu là chồng thì anh sẽ phải nghe những gì. Trời, sao cô ấy nhai đi nhai lại chuyện gì đó, lúc trầm lúc bổng nghe như hát, cảm giác không có dấu hết câu.
Lạ. Không thấy chồng lên tiếng. Nghĩ cũng đã muộn, đỊnh quay về thì chồng ả phi xe chặn trước đầu, mặt hớn hở như bắt được vàng, hắn vồn vã mời anh vào nhà.
Vào sân, cô bạn như nói to hơn, dây phơi trước sân đầy quần con, quần mẹ, một chiếc bát nhựa còn nguyên bột phi suýt trúng mặt anh. Chợt nhận ra có khách cô bỗng khựng lại, rồi như nhận ra bạn cũ. Cô kệ.
- Từ mắng con nghịch bẩn, lười học, tới mắng chồng vô dụng, bê tha tối ngày.
- Từ than thân trách phận sao tôi phải làm bao việc từ chợ búa, cơm nước, đưa con đi học, đi chợ, chăm con ăn tới cả dạy con, còn anh chồng chỉ biết rong chơi. Tiền không mang về nhà hay còn nuôi con ở đâu.
- Từ so sánh tới ước ao chồng khác. Nhìn nhà người ta chồng đảm, chồng đang. Tới anh bạn đây phong thái đĩnh đạc, đường hoàng. Rồi lại chê chồng bất tài, vô tướng, vô dụng. Hãm. Suýt thì nói toạc móng heo chuyện yếu sinh lý của chồng.
- Từ than khóc cho tính chung thủy của mình lại nghi ngờ chồng về chuyện đi sớm về muộn hay do đi “lang thang trăng gió”.
Về nhà cũng chả làm gì, anh lại rẽ đến 1 cô bạn khác, còn trẻ hơn tuổi, gái 1 con, chắc chắn anh sẽ thu được những tín hiệu đáng mừng như khuyễn khích anh lấy vợ.
Nhưng lạ. Nhà này khác nhà kia, chỉ thấy chồng mà không có vợ.
Anh chồng mời khách “chè hay bia?”. Anh xin lon bia, chả lẽ làm chén rượu cho máu, cho cởi mở mà Phun ra hết bì mật gia đình.
Anh chồng ít nói, trầm tính, chỉ mâm cơm đang đậy lồng bàn mà mong ngóng vợ về ăn cùng. Cô là người thành đạt, công việc bận rộn, muộn mới về. Có hôm đi tiếp khách hay liên hoan hội hè thì tới khuya.
Anh chồng lo lắm nhưng vẫn tin tưởng vợ. Vì nhiều lần cô nàng rủ anh tối đi uống café, xem phim, đi nghe hòa nhạc, xem kịch cọt, cuối tuần lại rủ đi picnic… nhưng ngại vì mệt mỏi, anh từ chối. Anh tâm sự chỉ muốn ở nhà ôm vợ, ngắm vợ, chăm cho vợ.
Khổ ghê, cô vợ chẳng “Cam chịu” gì cả.
Lại còn có ý chê chồng già, chắc già về tính thôi chứ tuổi chả hơn anh bao nhiều và đàn ông tầm ấy thì chắc “dưa cà còn ngon”, ừ thì chồng nào chả bụng phệ, đầu hói… lại cứ hay so với giai tân.
Đợi chán, đành về thôi chứ chắc đợi người ta đuổi à. Anh về mà anh chồng vẫn đứng ở cửa nhìn xa xăm, mũi khịt khịt, mắt xanh lét trong đêm.
Trên đường về nhà, chả nghĩ được điều gì, anh bốc điện thoại gọi, định mời đãi bôi thằng bạn mới bỏ vợ ra quán gần nhà làm cốc bia, chia sẻ thì ít, mà định chia buồn là nhiều.
Mình thì mãi còn không lấy được vợ mà đã có thằng nó bỏ, dứt khoát phải có uẩn khúc gì đây. Phải gặp nó để làm cho ra lẽ.
Nếu tệ quá thì thôi, không lấy vợ cho nó lành.
PHẦN 3
Trên đường về nhà, chả nghĩ được điều gì, anh bốc điện thoại gọi, định mời đãi bôi thằng bạn mới bỏ vợ ra quán gần nhà làm cốc bia, chia sẻ thì ít, mà định chia buồn là nhiều.
Mình thì mãi còn không lấy được vợ mà đã có thằng nó bỏ, dứt khoát phải có uẩn khúc gì đây. Phải gặp nó để làm cho ra nhẽ.
Nếu tệ quá thì thôi, không lấy vợ cho nó lành.
Trong thâm tâm anh tưởng bạn anh sẽ lôi thôi, lếch thếch, quần áo sộc sệch, mắt trũng sâu, đỏ quạch vì mất ngủ, dử vón cục như mụn cơm nơi tuyến lệ, râu ria xồm xoàm che lấp cả mồm.
Ấy mà không. Ai ngờ.
Bạn anh ra, mặt tươi hơn hớn, khoác vai khoác chân, nói cười bả lả… cứ như đang vô cùng Hạnh phúc.
Hay nó bị Shock hoặc Sang chấn mà phát điên, phát dồ.
Không. Thằng bạn quần soóc, áo phông, mặt mày nhẵn nhụi, lại còn phảng phất nước hoa nằng nặng như nước xịt phòng.
“Sướng”. Nó bảo sướng, miệng cười toe toét.
Anh tự nhiên cũng vui lây vì có thằng nhang nhác giống mình, đồng cảnh ngộ, quên bẵng ý định lúc đầu.
Con chia đôi, dĩ nhiên là mối đứa nuôi một, chứ không phải chia theo kiểu chém. Con gửi ông bà là bố mẹ đẻ nó; quần áo tuần giặt 1 lần; chăn màn không cần gấp.
Ngày đi làm, tối về nhậu nhẹt tẹt ga mà không sợ vợ cằn nhằn.
Cuối tuần hay ngày lễ không phải quà cáp hay xe cộ đi thăm nom họ hàng bên vợ, ngày giỗ chạp cũng không phải lo mua sắm, mà lại còn được tự do vác máy ảnh đi chụp hoa lá cành với mẫu gái teen. Nếu không thì cũng ngủ đến trưa rồi ra quán cà phê ngồi tán phét tới chiều chứ không phải đi chợ với vợ, nấu cơm rửa bát, tắm cho con xong rồi lại kỳ cọ nhà vệ sinh.
Sướng thiệt là sướng, dzui thật là dzui.
ấy thế lại còn cái thoải mái chơi game thâu đêm, sống như thời trai trẻ, thoải mái chat chit tán gái mà không phải xóa tin, hàng ngày cũng không phải canh cánh trả lời những câu “Anh đang ở đâu? Đang làm gì với con nào mà sao mãi không nhấc máy? Buổi trưa làm gì nếu không đi nhà nghỉ?”
Quả cũng có lúc oan, vì ngoài những lúc phạm tội thì cũng nhiều lúc đau bụng đột xuất mà nghe điện thoại réo loại chuông kêu dành riêng cho "tình yêu", có muốn xong sớm cũng khó.
Vậy lý do thật sự là gì? Bạn bảo “Chả có. Toàn những lý do vớ vẩn, ghen tuông, hờn giận vớ vẩn, mệt hết cả người” .
Đàn bà thì chì chiết, nói lắm, nói dai, tự đấm ngực, với đập đầu vào tường lại dùng nước mắt, nước mũi; hết so sánh với chồng hàng xóm rồi tự khóc: “Sao số tôi khổ thế này” đến dọa nạt “cần thận đấy, chồng con đấy mà biết thì bắn anh nát sọ”… Lúc thì coi chồng như trẻ con, dạy bảo đủ kiểu. Lúc lại đa nghi, nhìn mấy cô bạn cũ của chồng như quân thù, quân hằn; coi người bạn đời như rắm thơm, chỉ sợ hở ra là mất.
Ôi, nghe mà sốt hết cả ruột.
Đánh thì bảo vũ phu, bạo hành với bạo lực gia đình. Chửi nhau thì bảo đàn bà. Không nói gì thì bảo hiền lành, nhủ nhược. Hôm sau về muộn thì bảo cố tình kiếm cớ, chỉ mong vợ biến mất đi thôi phải không…
- Hahaha, Cầu được ước thấy nhé, vợ biến mất rồi còn đâu.
“Bây giờ, có nhớ không”. Thằng bạn đâm trầm ngâm: ”cũng nhớ, chủ yếu lúc nửa đêm không say thấy lạnh mà sinh lý lại cồn cào. Sáng dậy tỉnh tảo lại chả thèm nữa”.
Hóa ra dân đồn không sai, Hôn nhân như Nhà vệ sinh: “thằng trong muốn ra, thằng ngoài muốn vào”, quả có như vậy thật.
Ly cuối chia tay, anh hỏi bạn, liệu còn muốn lấy vợ nữa không?
Đột nhiên, thằng bạn rơm rớm, “cái duyên cái số nó vồ lấy nhau, nhỡ lấy phải con vợ trẻ thì lại loanh quanh dẫm phải cứt, mà vợ không tốt thì mình khổ, con cái khổ. Thôi mặc kệ ông giời.”
“Cơ mà bây giờ kiếm đâu ra gái TRINH hả ông ơi”.
PS. Đầu tháng tới thằng bạn làm chuyến vào miền Đông với miền Tây xem sao. Nhỡ chẳng may…
Có người bạn cũ chưa vợ đánh tiếng nhờ mình giới thiệu mối nào xinh tươi hiền thục. Mình hỏi: Thế sao đến giờ cậu còn chưa vợ? Định chẵn bốn mươi cưới một thể cho nó tròn năm hay sao?
Cậu bạn ngồi trong quán cà phê vẫn chụp cái mũ bóng chày NY lưỡi dài che nửa mặt lên sùm sụp. Chẳng phải thích vay tí teen cho nó trẻ ra vài tuổi, mà là muốn che lũ tóc mai bạc sớm. Đàn ông tóc đã bắt đầu bạc mà vẫn còn lo đi kiếm em nào ra dáng để còn tán, thật tình, chẳng mấy khi gặp.
Bạn bảo: Thì cô đầu tiên chỉ vì sinh nhật nàng tặng mỗi hoa, không có quà nên nàng bỏ mình ngay. Khổ nỗi thời sinh viên nghèo quá, hoa còn phải đạp xe tận vườn mua sớm cho nó rẻ, nữa là…
Cô thứ hai cùng quê, tốt nghiệp xong đi làm vài tháng, lúc đó mới nhận ra, nàng quê quá là quê. Lại lúc nào cũng giục cưới. Thế là mình lảng dần.
Cô thứ ba cùng công ty điện, người vạm vỡ như vận động viên, bóng chuyền đánh hùng hục, kìm búa thì cầm nhoay nhoáy mà tính dát như thỏ đế, có con gián chết dưới sàn nhà mà nàng cũng nhảy tót lên người mình bắt bế. Thật nỡm chả bằng ai! Nhân tiện công ty nhận nhà máy điện trong Nam, tớ xung phong đi, thực ra là đánh bài chuồn. Thế mà cô ấy còn thư từ mãi, lá thư nào cũng rắc nước hoa, hồi ấy chỉ có nước hoa Tàu, mùi như dầu gió, vừa đọc vừa phải hắt hơi vài lượt.
Cô thứ tư sinh ngoài Bắc mà sống trong Sài Gòn, giọng pha nửa Nam nửa Bắc, đã thế lại sính thói chèn vô số tiếng Anh vào mỗi câu nói. Lại còn hay khoe vốn tiếng lóng, thích chơi chữ. Mới mua xe máy chở nàng đi chơi, nàng bảo: Honey, đi với anh, em thật là ông hai mê! Hóa ra ý nàng là bảo: “Đi với anh, ê hai mông!”. Xong đòi vào tiệm chụp hình chung, nàng bị nghiện ảnh viện kiểu da mặt trơn láng, mắt tài tử, môi mịn, khung cảnh bàng bạc, xa xa là tháp Ép-phen hoặc biệt thự. Thôi thì dẹp sớm cho nó đỡ rách việc.
Cô thứ năm đến nhà lần đầu đã đòi vào buồng tắm. Chả ngại ngần bảo: “Anh sướng, trẻ thế này đã nhà riêng! Em chỉ thích tắm thật lâu, ngâm mình trong một bồn đầy bọt xà phòng, đọc tiểu thuyết Sydney Shendon, cho đến lúc ngủ thiếp đi thư giãn!”. Rồi nàng bảo, em thấy thích anh rồi đấy, anh khỏi cua em làm gì cho mất thời gian! Hình như nàng này mê cái buồng tắm trong nhà tớ thôi, chứ đâu phải mê tớ. Con gái thời nay thật là…
Cô thứ sáu là người quen ở quê mai mối cho, mới vào thành phố học đại học, ở quê bố mẹ tớ ưng lắm rồi, cứ giục là đồng ý đi. Nhưng có khổ không, tớ ngần này tuổi đầu rồi, bụng đã bắt đầu phệ, ngoài bia rượu ra thì cái gì cũng thấy nhạt miệng. Thế mà cô nàng mời tớ lên ký túc xá dự sinh nhật, ngồi giữa đám bạn sinh viên của nàng, trao cho tớ đĩa hạt dưa ngồi cắn. Tớ cắn hết nửa đĩa, nhìn quanh mỉm cười ngu ngốc độ năm chục lần, xong thấy mình đúng là chả có cái dại nào bằng cái dại nào.
Cô thứ bảy du học về, sành điệu thì thôi rồi. Tay lăm lăm smartphone, nách luôn kẹp laptop, giầy phải ăn rơ với màu quần và kiểu áo, đi đổ rác đầu cũng phải thắt nơ kiểu bà nội trợ đi đổ rác, xong về thay váy hoa kiểu cô nàng Hàn quốc váy hoa liti đạp xe đi mua đồ ăn, thêm vài bông cẩm chướng cắm giỏ xe cho nó lãng mạn. Đi chợ về thì thay kiểu váy trắng thắt bím tóc hai bên buộc nơ trắng cho ra vẻ thiếu nữ nhà lành ngồi chát webcam mắt mở to môi chúm chím. Nàng muốn mở shop online để mua bán bỉm sữa tã ăn dỗ những bà mẹ trẻ tham rẻ trên mạng. Nàng bảo, nếu cưới mình, nàng sẽ dành tầng một của nhà mình làm vườn trẻ cao cấp, tầng 2 cho Tây thuê, vợ chồng ở tầng 3 là đủ. Thiệt tình…
Cô thứ tám làm thư ký của mình nửa năm trước khi thành bồ. Trẻ, khôn, dễ coi, nhanh nhẹn, nấu ăn cực ngon. Mỗi tội, ghen đến phát rồ!
Cô thứ chín, hiền, ngoan, gia đình cơ bản, tán độ vài buổi thì bố mẹ nàng thấy tớ có điều kiện kinh tế quá ổn, nhà riêng, xe riêng, công ty riêng, nên đã xông vào… tán giúp. Mỗi tội, khi phát hiện ra cô ấy không còn trinh, tớ giải tán luôn! Nàng cũng khóc lóc dọa tự tử, thề thốt đủ điều. Mà bỏ mấy năm rồi có thấy tự tử gì đâu!
Cô sau đó, cũng lại bạn bè giới thiệu, hơi thấp, hơi xấu, đang làm giảng viên sau đại học của lớp bạn tớ. Tính rất là dễ thương và cởi mở. Mỗi tội, lúc nào mở mồm ra cũng chực tuyên ngôn nam nữ bình đẳng. Mới yêu đã đòi chia việc nhà sau này. Cho đi tàu suốt luôn. Chẳng lẽ mình ngần này tuổi, đi làm mười mấy năm, gây dựng cơ nghiệp triệu đô, rồi rước một bà về nhà hầu bà ấy sao? Để bà ấy chỉ huy sao? Đời thiếu gì gái tơ, ngoan ngoãn biết điều đúng không?
Cô thứ mười một, thực ra cũng chẳng phải yêu đương gì. Chẳng qua là hay đi mát-xa quán cô này, sau rồi thành khách quen, vì mình cũng thích cô này! Cô nàng cũng có vẻ thích mình, vì tính mình vốn chiều phụ nữ, ưa trò chuyện, nàng hay nhận lời ra ngoài với mình. Đi khách sạn, xong việc mình buồn ngủ chết đi được thì cô này cứ rủ rỉ rủ rỉ tâm sự. Rồi một ngày tớ giật mình kinh hãi nhận ra, tại sao mình trả tiền cho cô này, để được phục vụ, mà mình lại đang phải hùng hục mang cả tiền lẫn thân thể ra để làm cho nàng vui, nàng sướng? Tại sao mình đường đường một đấng đàn ông thế này mà phải cố làm cho một con cave vui lòng? Thế là… một đi không trở lại, nghĩ lại thấy, rồi cũng phải vậy thôi!
Mình sốt ruột ngắt lời: Thế tóm lại là bây giờ đang cô thứ mười mấy rồi?
Bạn mình cười khà khà, bảo cứ từ từ, đây nói cho mà biết!
Tớ muốn kiếm một cô tuổi dưới 25, đã yêu một hai lần rồi cũng được nhưng phải còn trinh, ngoan, có học thức, tốt nghiệp đại học chính quy, khoa gì cũng được, chẳng quan trọng. Cao độ 1m60-1m62 để đẹp đôi với tớ. Chân thon, thẳng, da trắng, mấy đứa da đen mặc gì cũng không thể đẹp được. Mà chân vòng kiềng cứ bon chen mặc váy nhìn mới kinh chứ! Ngực nhỏ chán lắm, chưa kể sau này sinh con đẻ cái, ngực nhỏ không có lợi!
Nàng phải khéo léo, nhà tớ còn ba thằng em trai chưa vợ, nên nàng làm chị dâu, làm dâu cả, nàng phải chững chạc mới giữ được oai. Nhưng nàng cũng phải yêu văn hóa văn nghệ, tính lãng mạn tí thì sống với tớ mới thấy thú vị. Nhà cửa của tớ giờ sẵn đó rồi, nàng phải chăm quét dọn lau chùi chứ phụ nữ ở dơ thì hãi lắm. Có phải dễ mà có cả cái cơ ngơi thế này đâu!
Nấu ăn cũng phải biết làm cho nó ngon một tí. Tình yêu của đàn ông đi qua cái dạ dày mà! Cho dù mình sau này thuê người giúp việc, thì bà chủ cũng phải biết việc, tháo vát đảm đang thì mới sai bảo Ô-sin được chứ. Chưa kể thu vén việc nội ngoại, trang trí nhà cửa cũng phải có thẩm mỹ, ăn mặc đừng đua đòi hàng hiệu tốn tiền, nhưng cũng phải vừa đẹp vừa sang, xứng với vị trí của tớ…
Mình sốt ruột rồi, mình bảo: Tiêu chuẩn cụ thể như thế rồi, cậu cứ đăng báo, làm cái tin “triệu phú trẻ kén vợ” là khối cô lao vào. Cần gì phải giới thiệu! Ngày xưa cũng may, cậu chẳng yêu tớ. Chứ nhìn lại tớ chẳng đạt được một phần trăm nào tiêu chuẩn kén vợ của cậu cả.
Bạn mình lột mũ ra gãi đầu, cười cười: Duyên số, đâu có dễ dàng. Mỗi lần công ty tớ có event gì, ối cô hotgirl cứ đon đả ấy chứ. Mỗi tội, chọn vợ đẹp nó cưỡi lên cổ mình, vợ xấu thì mình cũng không lấy được. Bạn bè lâu năm từ thưở hàn vi như cậu mới hiểu nỗi khổ của tớ. Chứ nhiều cô, gặp vài lần, mình nói ra mong ước của mình, các cô ấy chạy mất dép. Khổ thế đấy!
Mình bảo, lỗi tại cậu.
Cậu đi tìm vợ là sai rồi, bảo sao chẳng khó khăn. Cậu phải đi tìm một Ô-sin chuyên nghiệp, một đầu bếp thạo nghề, một người tình trẻ, một quản gia già, rồi lúc nào cần xài người nào, cậu kêu người đó tới trước mặt cậu!
U40 KÉN VỢ
Trang Hạ
Có người bạn cũ chưa vợ đánh tiếng nhờ mình giới thiệu mối nào xinh tươi hiền thục. Mình hỏi: Thế sao đến giờ cậu còn chưa vợ? Định chẵn bốn mươi cưới một thể cho nó tròn năm hay sao?
Cậu bạn ngồi trong quán cà phê vẫn chụp cái mũ bóng chày NY lưỡi dài che nửa mặt lên sùm sụp. Chẳng phải thích vay tí teen cho nó trẻ ra vài tuổi, mà là muốn che lũ tóc mai bạc sớm. Đàn ông tóc đã bắt đầu bạc mà vẫn còn lo đi kiếm em nào ra dáng để còn tán, thật tình, chẳng mấy khi gặp.
Bạn bảo: Thì cô đầu tiên chỉ vì sinh nhật nàng tặng mỗi hoa, không có quà nên nàng bỏ mình ngay. Khổ nỗi thời sinh viên nghèo quá, hoa còn phải đạp xe tận vườn mua sớm cho nó rẻ, nữa là…
Cô thứ hai cùng quê, tốt nghiệp xong đi làm vài tháng, lúc đó mới nhận ra, nàng quê quá là quê. Lại lúc nào cũng giục cưới. Thế là mình lảng dần.
Cô thứ ba cùng công ty điện, người vạm vỡ như vận động viên, bóng chuyền đánh hùng hục, kìm búa thì cầm nhoay nhoáy mà tính dát như thỏ đế, có con gián chết dưới sàn nhà mà nàng cũng nhảy tót lên người mình bắt bế. Thật nỡm chả bằng ai! Nhân tiện công ty nhận nhà máy điện trong Nam, tớ xung phong đi, thực ra là đánh bài chuồn. Thế mà cô ấy còn thư từ mãi, lá thư nào cũng rắc nước hoa, hồi ấy chỉ có nước hoa Tàu, mùi như dầu gió, vừa đọc vừa phải hắt hơi vài lượt.
Cô thứ tư sinh ngoài Bắc mà sống trong Sài Gòn, giọng pha nửa Nam nửa Bắc, đã thế lại sính thói chèn vô số tiếng Anh vào mỗi câu nói. Lại còn hay khoe vốn tiếng lóng, thích chơi chữ. Mới mua xe máy chở nàng đi chơi, nàng bảo: Honey, đi với anh, em thật là ông hai mê! Hóa ra ý nàng là bảo: “Đi với anh, ê hai mông!”. Xong đòi vào tiệm chụp hình chung, nàng bị nghiện ảnh viện kiểu da mặt trơn láng, mắt tài tử, môi mịn, khung cảnh bàng bạc, xa xa là tháp Ép-phen hoặc biệt thự. Thôi thì dẹp sớm cho nó đỡ rách việc.
Cô thứ năm đến nhà lần đầu đã đòi vào buồng tắm. Chả ngại ngần bảo: “Anh sướng, trẻ thế này đã nhà riêng! Em chỉ thích tắm thật lâu, ngâm mình trong một bồn đầy bọt xà phòng, đọc tiểu thuyết Sydney Shendon, cho đến lúc ngủ thiếp đi thư giãn!”. Rồi nàng bảo, em thấy thích anh rồi đấy, anh khỏi cua em làm gì cho mất thời gian! Hình như nàng này mê cái buồng tắm trong nhà tớ thôi, chứ đâu phải mê tớ. Con gái thời nay thật là…
Cô thứ sáu là người quen ở quê mai mối cho, mới vào thành phố học đại học, ở quê bố mẹ tớ ưng lắm rồi, cứ giục là đồng ý đi. Nhưng có khổ không, tớ ngần này tuổi đầu rồi, bụng đã bắt đầu phệ, ngoài bia rượu ra thì cái gì cũng thấy nhạt miệng. Thế mà cô nàng mời tớ lên ký túc xá dự sinh nhật, ngồi giữa đám bạn sinh viên của nàng, trao cho tớ đĩa hạt dưa ngồi cắn. Tớ cắn hết nửa đĩa, nhìn quanh mỉm cười ngu ngốc độ năm chục lần, xong thấy mình đúng là chả có cái dại nào bằng cái dại nào.
Cô thứ bảy du học về, sành điệu thì thôi rồi. Tay lăm lăm smartphone, nách luôn kẹp laptop, giầy phải ăn rơ với màu quần và kiểu áo, đi đổ rác đầu cũng phải thắt nơ kiểu bà nội trợ đi đổ rác, xong về thay váy hoa kiểu cô nàng Hàn quốc váy hoa liti đạp xe đi mua đồ ăn, thêm vài bông cẩm chướng cắm giỏ xe cho nó lãng mạn. Đi chợ về thì thay kiểu váy trắng thắt bím tóc hai bên buộc nơ trắng cho ra vẻ thiếu nữ nhà lành ngồi chát webcam mắt mở to môi chúm chím. Nàng muốn mở shop online để mua bán bỉm sữa tã ăn dỗ những bà mẹ trẻ tham rẻ trên mạng. Nàng bảo, nếu cưới mình, nàng sẽ dành tầng một của nhà mình làm vườn trẻ cao cấp, tầng 2 cho Tây thuê, vợ chồng ở tầng 3 là đủ. Thiệt tình…
Cô thứ tám làm thư ký của mình nửa năm trước khi thành bồ. Trẻ, khôn, dễ coi, nhanh nhẹn, nấu ăn cực ngon. Mỗi tội, ghen đến phát rồ!
Cô thứ chín, hiền, ngoan, gia đình cơ bản, tán độ vài buổi thì bố mẹ nàng thấy tớ có điều kiện kinh tế quá ổn, nhà riêng, xe riêng, công ty riêng, nên đã xông vào… tán giúp. Mỗi tội, khi phát hiện ra cô ấy không còn trinh, tớ giải tán luôn! Nàng cũng khóc lóc dọa tự tử, thề thốt đủ điều. Mà bỏ mấy năm rồi có thấy tự tử gì đâu!
Cô sau đó, cũng lại bạn bè giới thiệu, hơi thấp, hơi xấu, đang làm giảng viên sau đại học của lớp bạn tớ. Tính rất là dễ thương và cởi mở. Mỗi tội, lúc nào mở mồm ra cũng chực tuyên ngôn nam nữ bình đẳng. Mới yêu đã đòi chia việc nhà sau này. Cho đi tàu suốt luôn. Chẳng lẽ mình ngần này tuổi, đi làm mười mấy năm, gây dựng cơ nghiệp triệu đô, rồi rước một bà về nhà hầu bà ấy sao? Để bà ấy chỉ huy sao? Đời thiếu gì gái tơ, ngoan ngoãn biết điều đúng không?
Cô thứ mười một, thực ra cũng chẳng phải yêu đương gì. Chẳng qua là hay đi mát-xa quán cô này, sau rồi thành khách quen, vì mình cũng thích cô này! Cô nàng cũng có vẻ thích mình, vì tính mình vốn chiều phụ nữ, ưa trò chuyện, nàng hay nhận lời ra ngoài với mình. Đi khách sạn, xong việc mình buồn ngủ chết đi được thì cô này cứ rủ rỉ rủ rỉ tâm sự. Rồi một ngày tớ giật mình kinh hãi nhận ra, tại sao mình trả tiền cho cô này, để được phục vụ, mà mình lại đang phải hùng hục mang cả tiền lẫn thân thể ra để làm cho nàng vui, nàng sướng? Tại sao mình đường đường một đấng đàn ông thế này mà phải cố làm cho một con cave vui lòng? Thế là… một đi không trở lại, nghĩ lại thấy, rồi cũng phải vậy thôi!
Mình sốt ruột ngắt lời: Thế tóm lại là bây giờ đang cô thứ mười mấy rồi?
Bạn mình cười khà khà, bảo cứ từ từ, đây nói cho mà biết!
Tớ muốn kiếm một cô tuổi dưới 25, đã yêu một hai lần rồi cũng được nhưng phải còn trinh, ngoan, có học thức, tốt nghiệp đại học chính quy, khoa gì cũng được, chẳng quan trọng. Cao độ 1m60-1m62 để đẹp đôi với tớ. Chân thon, thẳng, da trắng, mấy đứa da đen mặc gì cũng không thể đẹp được. Mà chân vòng kiềng cứ bon chen mặc váy nhìn mới kinh chứ! Ngực nhỏ chán lắm, chưa kể sau này sinh con đẻ cái, ngực nhỏ không có lợi!
Nàng phải khéo léo, nhà tớ còn ba thằng em trai chưa vợ, nên nàng làm chị dâu, làm dâu cả, nàng phải chững chạc mới giữ được oai. Nhưng nàng cũng phải yêu văn hóa văn nghệ, tính lãng mạn tí thì sống với tớ mới thấy thú vị. Nhà cửa của tớ giờ sẵn đó rồi, nàng phải chăm quét dọn lau chùi chứ phụ nữ ở dơ thì hãi lắm. Có phải dễ mà có cả cái cơ ngơi thế này đâu!
Nấu ăn cũng phải biết làm cho nó ngon một tí. Tình yêu của đàn ông đi qua cái dạ dày mà! Cho dù mình sau này thuê người giúp việc, thì bà chủ cũng phải biết việc, tháo vát đảm đang thì mới sai bảo Ô-sin được chứ. Chưa kể thu vén việc nội ngoại, trang trí nhà cửa cũng phải có thẩm mỹ, ăn mặc đừng đua đòi hàng hiệu tốn tiền, nhưng cũng phải vừa đẹp vừa sang, xứng với vị trí của tớ…
Mình sốt ruột rồi, mình bảo: Tiêu chuẩn cụ thể như thế rồi, cậu cứ đăng báo, làm cái tin “triệu phú trẻ kén vợ” là khối cô lao vào. Cần gì phải giới thiệu! Ngày xưa cũng may, cậu chẳng yêu tớ. Chứ nhìn lại tớ chẳng đạt được một phần trăm nào tiêu chuẩn kén vợ của cậu cả.
Bạn mình lột mũ ra gãi đầu, cười cười: Duyên số, đâu có dễ dàng. Mỗi lần công ty tớ có event gì, ối cô hotgirl cứ đon đả ấy chứ. Mỗi tội, chọn vợ đẹp nó cưỡi lên cổ mình, vợ xấu thì mình cũng không lấy được. Bạn bè lâu năm từ thưở hàn vi như cậu mới hiểu nỗi khổ của tớ. Chứ nhiều cô, gặp vài lần, mình nói ra mong ước của mình, các cô ấy chạy mất dép. Khổ thế đấy!
Mình bảo, lỗi tại cậu.
Cậu đi tìm vợ là sai rồi, bảo sao chẳng khó khăn. Cậu phải đi tìm một Ô-sin chuyên nghiệp, một đầu bếp thạo nghề, một người tình trẻ, một quản gia già, rồi lúc nào cần xài người nào, cậu kêu người đó tới trước mặt cậu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét