Nhãn

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

CẢM TẠ

Anh bạn tôi cứ chê vì không biết cách dùng hay phân biệt giữa "CÁM ƠN" và "CẢM ƠN". Thông  thường trong cuộc sống vẫn lẫn lộn mà không phân tách rõ ràng làm gì.
Học nhiều Khổng, Nho, nhiều người trách các nhà biên soạn từ điển cẩu thả và kém hiểu biết, nhiều nhà văn, nhà thơ cũng vẫn dùng lẫn bị cho là sai, là dốt.
Phân tích về thanh âm của "cám ơn" cao hơn thanh âm của từ "cảm ơn", điều đó cho thấy khi nói từ "cám ơn" người nói sẽ lên giọng, hoặc phớt qua, tỏ ý trịch thượng, xẵng, hay xấc xược và kiêu ngạo. Không kính trọng lắm, không phù hợp với sự biết ơn từ trong tim. Còn từ “Cảm” phải lấy hơi sâu hơn từ đáy họng, đáy lòng, phát âm cũng chậm và khó khăn hơn từ “Cám”.
Xét ở khía cạnh từ ngữ thì thấy từ "cám" thường phổ thông trong những từ ghép như  “cám dỗ, cám lợn”; nghe rất chi là “CÁM CẢNH”. Còn từ "cảm" gốc của từ “cảm xúc, cảm giác, cảm động” nghe nó “Tình Cảm” hơn hẳn, thể hiện rỗ sự hàm ơn, biết ơn hay chịu ơn với người Gia ơn cho mình, cũng không muốn chịu ƠN HUỆ gì cả.
Vì thế, để tránh xa vào sự Xoi mói của các Cụ hãy những Bậc cha mẹ gia giáo, nhiều trẻ hay cả thanh niên ưa dùng “Thank” hoặc “Merci” thay cho “Cảm ơn” không hẳn là sính ngoài hay khoe “Ngoại ngữ”.
Sau  bao năm theo Ngo Giáo, khổng Giáo chúng ta đi vào chỗ “giáo điều” và “vặn chữ”, bởi ngoài nghĩa “Cảm ơn”, “Thank” hoặc “Merci”, thậm chí cả “Arigato” còn có nghĩa Cám ơn; Vầng; Em xin; hay còn có ý “Không cần”, “ừ, tốt đấy”, .
Có phải lúc nào ta cũng cần Cảm ơn từ đáy lòng cho 1 người chuyển giúp ta cái tăm ngoài quán, mở giúp cửa cho chị em, nhường đường cho cụ già.
Hay khi có ai hỏi “Ăn không”, trả lời “không, Cảm ơn” cũng do Xúc động à. Hỏi "khỏe không", trả lời "em khỏe, cảm ơn" thì có cần Biết ơn không, hay ta giữ mãi trong lòng 1 lời đãi bôitrông em xinh thế” không?
Ta vẫn hay nói “của biếu là của lo, của cho là của nợ”, thế nên “cảm ơn” là Làm nợ, người nói Ban phát tình cảm của mình, còn người nghe “mắc nợ” cảm giác.
Vậy thế nên Nhật, Mỹ “bênh” VN, ta nghi lắm, sợ dính vào cái ngu thứ 2 là “Lãnh Nợ” nên ta chả “Cảm ơn” họ làm gì, mất thì thôi chứ chúng tôi không cần, đảo đủng là chuyện Gia đình nhá.
Các bạn nếu khó tính như các cụ nhà ta, hay sang trảnh, hoặc khái tính thì lẽ ra họ sẽ trách VN: "Đồ vô ơn, đúng là Làm ơn mắc oán”. Còn nếu họ biết bọn Tàu ép bọn em phải vừa xoa, vừa nhũn, đấm cũng chỉ đấm gió khe khẽ.
Còn các anh khỏe mới dám mạnh mồm, các anh còn giữ được cho thằng em hèn này thì Tốt quá.
Còn lúc này, dẫu sao cũng phải có lời với anh bạn Tàu chứ: "Thôi, Xin đa tạ".

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét