Nhãn

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

TIẾNG KINH

Trong năm, vài ba lần lên chùa còn đi du lịch đâu đó tôi cũng cố gắng ghé thăm chùa nào đó, vừa vãn cảnh vừa thưởng lãm kiến trúc, và chiêm nghiệm yếu tố phong thủy, những thứ mà tôi chẳng hiểu gì, còn cơ hội thăm chùa thì vô vàn theo chiều dài đất nước ta, kể cả chùa cổ lẫn chùa giả.
Tuy vậy chỉ những dịp dâng sao giải hạn thì mới được tụng Kinh, kinh Dược Sư. Quyển kinh không mỏng, không dày nhưng tập trung đọc đúng vần điều, đúng dấu chấm phẩy, ngắt dòng thì cũng chỉ 1 lúc là hết.
Mỗi lần đọc xong tôi lại ngửng lên nghe tiếng tụng kinh ê a, không cần theo nhịp 6/8 hay 7/7 mà cứ 4-5 từ mà dzện, không quan tâm câu đầu, câu cuối, mà ngắt nghỉ theo kiểu Bút Tre.
Tôi tự hỏi khi nghe những câu vô nghĩa như vậy, Đức phật là người Thiên Cổ liệu có Hiểu không?
Lại còn chục người tụng mỗi người 1 phách, lặp đi lặp lại những ngữ nghĩa khó hiểu đó, người trần còn điên đầu nói gì tới Thiên binh, Âm hồn không hoảng.
Cũng khó trách vì VN ta vẫn coi Xẩm, Nhạc Vàng, Nhạc Sến là Nhạc dân tộc, coi Mr. Đờm là ông Hoàng thì đi đâu ta cũng chỉ nghe những âm vang Não nuột.
Giọng nói biểu lộ NỘI TÂM và cũng là NỘI LỰC của con người. Giọng có âm, có vang, tròn vành rõ tiếng, có trọng âm, có điểm nhấn, lúc trầm ấm, khi sang sảng ấy là người miệng có "Gang có thép".
Ai yếu ớt, ẽo ợt, hay chát chúa thì hoặc yếu đuối hoặc quá mạnh mẽ tới mức hung dữ và thô bạo.
Điều này biểu lộ rõ qua những phát biểu về Hay yang 981
Từ Hồng Lỗi, Hoa Xuân Oánh, tới La Viện, Phó Oanh luôn dùng Ngôn từ sắc lạnh, đa ngôn mà mạch lạc, có ghét mấy những con Diều Hâu này thì cũng phải thừa nhận chúng có tài Hùng Biện, điêu toa mà Đanh đá, cho dù THỞ THÔI ĐÃ THỐI.
Đối lại, những học giả với chính khách của chúng ta nói chuyện như buồn ngủ, chửi không ra chửi, mắng thi không dám mà ám chỉ cũng không nên hồn. Nói như đọc, giọng đều đều, êm nhưng uốn éo, ra vẻ thể hiện Tính Phật: Từ bi hỉ xả, nhưng thực ra là Đan Ông mang trái tim Phụ Nữ, đa sầu, đa cảm và yếu đuối. Còn được người dứt khoát, cương nghị thì câu chữ mềm oặt lại rườm ra.
Cũng có thể đổ cho VN đã quá lạm dụng rượu mà giọng ai cũng khê đặc, lè nhè, khề khà, ê a, ề à, khản đặc, câu chữ thì lộn xộn, nói vo nói vòng, nặng về chém gió như cụ Đỗ Mười xưa. Xem lại những bài phát biểu của TTg Phạm Văn Đồng thì phát ớn vì rối rắm và ngu nghĩa, giọng nhão ngoét nghe hòa vào đôi mắt đục ngầu chẩy nước.
Thảo nào.
Tôi cũng từng được đưng hầu chuyện cụ Lương, nhưng sau 1 phút tôi đã phát hiện ra mình nói hay hơn hẳn cựu Chủ tịch nước.
Thực sự buồn vì Tiếng nói của Người Kinh, xã hội đã nhan nhản những câu tếu táo rất Nhàm mà Nhảm, còn các nghị sỹ “ăn không nên đọi nói không nên lời”.
Nhiều người vẫn hay trích dẫn:
  • Đồng trụ chí kim đài dĩ lục”.
Hay
  • “Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm,: Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư”
Hoặc
  • “Lạng Giang, Lạng Sơn, thây chất đầy đường
  • Xương Giang, Bình Than, máu trôi đỏ nước
  • Ghê gớm thay! Sắc phong vân phải đổi,
  • Thảm đạm thay! Ánh nhật nguyệt phải mờ”

  • “Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa; chỉ giận chưa thể xả thịt, lột da, ăn gan, uống máu quân thù; dẫu cho trăm thân ta phơi ngoài nội cỏ, nghìn thây ta bọc trong da ngựa, cũng nguyện xin làm.”
Nhưng hỏi mấy ai ĐỌC được HÙNG HỒN HÀO SẢNG, ÂM VANG hồn dân tộc hay cũng chỉ:
  • Một đàn thằng ngọng đứng xem chuông
  • Chúng bảo nhau rằng: “ấy ái uông”.
Sự thật là đa phần đều như vậy, liệu trong đống quan văn mang hình hài quan võ, còn ai đủ sức MẮNG mà địch Ngã nhào xuống ngựa? ai đủ sức Tranh cãi trước tòa Quốc tế để bảo vệ Chủ quyền Hoàng Sa- Trường Sa trong đống công chức cắp ô? Ai đủ sức hiệu triệu trăm họ khi tổ quốc lâm nguy hay lại là kẻ đầu tiên lên máy bay trốn chạy?
Âm không có lấy đâu ra Nội Lực mà chống giặc.
Nếu vậy thì thật đau lòng cho Tiếng Việt, lúc đó tiếng cầu Kinh, gõ mõ chắc cũng không còn.
Đó phải chăng là điều Obama đã từng ám chỉ: "Your voice can change the world”????

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét