Sắp gặp mặt toàn thể, tôi vừa phấn khởi, vừa mừng, vừa lo.
Hội họp nhóm cấp 3 các trường lần ấy, duy có em và tôi trơ trọi, chắc cùng là học sinh của các trường hẻo lánh, rìa Hà Nội.
Chuyện thơ thẩn, nghịch ngợm thời học trò cứ như cuốn chúng tôi vào, vì tôi biết khá nhiều trò con gái, nàng lại cực hiểu bọn con trai. Càng nói càng say.
Sau điệu nhảy Tennessee walse "two lonely people toghether", nàng mời tôi về nhà. Một căn hộ nhỏ, nhưng gọn gàng. Tôi chỉ kịp nhìn vậy vì mọi thứ chao đảo rất nhanh, chuyển sang mờ tối, lung linh, kỳ ảo. Hai đứa như người tình từ 30 năm trước biết tận 3 điểm G của nhau.
Sáng hôm sau, nằm nhìn lên tường, tôi thấy treo một bức ảnh chân dung chụp một chàng trai sáng sủa, nhỏ nhắn, trắng trẻo.
Tôi hỏi: "Bạn trai em à?"
"Không phải",
"Hay anh em trai, chả lẽ bố em?" , tôi sốt ruột .
"Khồng", nàng hớp hớp đôi mi đầy tinh nghịch.
"Thế ai đây", tôi cáu thực sự .
Nàng vừa nốc vỉ thuốc quen quen vừa tủm tỉm cười, đôi môi đỏ mọng tuyệt trần khẽ mấp máy: "Đấy là em trước khi chuyển giới".
Trời. Tôi run rẩy toàn thân, gai ốc mọc đầy, mồ hôi vã như tắm. Hóa ra, cô gái tuyệt vời đêm qua, cô gái như tiên nga trước mặt tôi lại là một người đàn ông. Thật không thể tin nổi.
Bây giờ thì tôi hiểu cái mùi ngây ngấy của nàng, hiểu tại sao mình nàng 1 trường, hiểu tại sao nàng thành thạo và mạnh mẽ thế.
Tôi chạy ra khỏi căn hộ của nàng, mặc nàng úp mặt khóc lóc, mặc trưa hè oi ả, mặc cho cái quần trễ hông sệ xuống.
Tôi vừa bước vừa khóc, nước mắt ầng ậc tuôn rơi. Tôi móc điện thoại ra gọi cho thằng bạn thân, tâm sự hết với nó. Tôi muốn lao tới nó để dãi bầy, để trút hết khổ đau.
Tại sao tôi lại khổ thế này, cõ lẽ nào mãi mãi chỉ 1 người hiểu tôi, chia sẻ với tôi là thằng bạn thân từ thời cấp 3, thằng cùng lớp, cùng tổ, thằng người yêu đầu tiên của tôi, trước khi chuyển giới ...
"HUYỀN ơi"
Mục Tìm người thân
Hồi 93-94, ae ta đều đi ôn thi đại học các kiểu lò. Bọn tôi cũng học 1 trung tâm trong Bách Khoa.
1 lần có bạn học mới từ khu Thành Công xuống, ngăm ngăm, kháu khỉnh, tên Huyền nhưng hôm ấy bạn bảo bạn tên là Mộng Nho, chả hiểu ý gì.
Bọn tôi ưng bạn lắm, cả buổi chả học, vừa trêu yêu vừa ngắm, còn móc 1 chiếc dép tổ ong, định giữ làm kỷ niệm, lúc ấy Huyền đang co 1 chân lên ghế như cò.
Hết giờ, tìm đc dép, bạn hằm hằm ra về, bọn tôi 4 thằng đi theo về tận khu, định xin lỗi, dù trời mưa tầm tã. Nhà đâu như tầng 2, 3. Định quay về thì 1 thằng huýt sáo cất tiếng "Huyền ơi". Vậy là bạn đành mời 4 bọn tôi vào nhà, uống nước chè cho ấm người.
Chả nhớ câu chuyện ntn, chỉ nhớ lúc đứng dậy, 4 chỗ ngồi trên đi văng đánh verni thâm sì, còn 2 thằng bị bục chỉ đũng quần, toang hoác (chắc mủn do nước mưa chứ k phải vì gái xinh, heheh).
Sau đó Huyền k đi học thêm buổi nào nữa. Bọn tôi vẫn ngóng bạn mãi.
Huyền ơi, bạn có ở đây thì trả lời đi. Bọn mình muốn hỏi vì sao k đi học nữa?
Vì sợ mất dép hay Huyền chê bọn này hàng nhỏ?
Hồi 93-94, ae ta đều đi ôn thi đại học các kiểu lò. Bọn tôi cũng học 1 trung tâm trong Bách Khoa.
1 lần có bạn học mới từ khu Thành Công xuống, ngăm ngăm, kháu khỉnh, tên Huyền nhưng hôm ấy bạn bảo bạn tên là Mộng Nho, chả hiểu ý gì.
Bọn tôi ưng bạn lắm, cả buổi chả học, vừa trêu yêu vừa ngắm, còn móc 1 chiếc dép tổ ong, định giữ làm kỷ niệm, lúc ấy Huyền đang co 1 chân lên ghế như cò.
Hết giờ, tìm đc dép, bạn hằm hằm ra về, bọn tôi 4 thằng đi theo về tận khu, định xin lỗi, dù trời mưa tầm tã. Nhà đâu như tầng 2, 3. Định quay về thì 1 thằng huýt sáo cất tiếng "Huyền ơi". Vậy là bạn đành mời 4 bọn tôi vào nhà, uống nước chè cho ấm người.
Chả nhớ câu chuyện ntn, chỉ nhớ lúc đứng dậy, 4 chỗ ngồi trên đi văng đánh verni thâm sì, còn 2 thằng bị bục chỉ đũng quần, toang hoác (chắc mủn do nước mưa chứ k phải vì gái xinh, heheh).
Sau đó Huyền k đi học thêm buổi nào nữa. Bọn tôi vẫn ngóng bạn mãi.
Huyền ơi, bạn có ở đây thì trả lời đi. Bọn mình muốn hỏi vì sao k đi học nữa?
Vì sợ mất dép hay Huyền chê bọn này hàng nhỏ?
NÀNG.
Lên đh lớp tôi kết nghĩa với lớp nàng, sau mới biết đồng môn với cơ số thằng. Vì nàng học cả Thăng Long lẫn Chu Văn An.Xưa con gái dính phốt mới phải chuyển trường, riêng nàng thì không.....biết.
Nhà nàng ở Ngã Tư Vọng, k xa mấy so với khu lắp ghép nên thi thoảng tôi cũng lên à ơi cho đỡ buồn đời. Hội ĐH cũng hay nhờ tôi làm chân gỗ.
Nhưng quả thật, nàng thong manh, cái gì cũng biết. Nói chuyện nhạc Trịnh tới tận lúc ông già xuống gác giục giã đuổi về, nói chuyện sách mà cả tối không dứt. Uống hết ấm trà vẫn khát.
Phòng khách rộng, sofa to cộng với cái ghế nằm, tôi cũng đôi lần nằm ườn trên đó, vừa nghe nàng nói chuyện, đôi mắt tít, răng khểnh cả hàm, duyên đáo để.
Có lần tôi sang, mà nàng bảo tôi quay đầu xe ngay. Tủi thân vô cùng. Hóa ra nàng chạy trốn TY, mặc kệ anh bác sỹ thao thao bất tuyệt tán 2 cụ. Giờ k biết tiếc chưa?
2 đứa thích nói chuyện với nhau tới mức 1 thằng "chân thật" cứ rêu rao tôi đâm sau lưng nó. 1 thằng định nâng cằm nàng lên hôn mà nàng gồng, tý thằng kia đứt gần. Chả bù tôi khẽ nói "Này" là nàng đã ngửng lên, mắt đại bàng chơm chớp, hất mái tóc xù mì ăn liền ra sau.
Rồi sáng sớm 2 đứa chạy bộ vòng quanh hồ 7 mẫu, nàng đi đôi quai hậu hay xỏ ngón, đít sệ xuống như vịt bầu, lạch bạch. Trông ngồ ngộ.
Nhớ có hôm nàng gọi điện hỏi tôi về cửa sổ, về phong thủy, tôi biết ngay có chuyện, 2 đứa cứ cầm đt mà ứa nước mắt. Thương vô cùng.
Giờ nàng hay làm Từ thiện, tấm lòng bao la nhân từ ấy cứ làm tôi áy náy. Thi thoảng tôi nhịn ăn sáng chuyển khoản đôi trăm vào nhóm áo ấm hay ung thư, giờ đói nên đành trễ. Nhưng không hoạt động nào mà tôi không biết.
Tôi k quên. Tôi ước, mà thật ra là thù chế độ, tại sao họ k cho đàn ông lấy 5-3 vợ, nếu k thì 4 đứa đã nên vợ nên chồng.
BI KỊCH NGÀY VỀ
Nàng - chàng, người Hà Nội, là mối tình đầu của nhau. Nhưng rồi nàng theo gia đình vào Nam cuối năm 92, giữa cấp 3, thế là thành bặt vô âm tín.
25 năm sau, nhờ quan hệ, bạn bè 4 phương chàng tìm lại được nàng.
Ngày trùng phùng, mừng mừng, tủi tủi. Vẫn nụ hôm ngọt ngào năm nao. Đôi môi quấn lô của chàng chạm tới đâu lại khiến nàng bủn rủn tới đó.
Rồi... (chuyện tế nhị, không kể ra nữa, chỉ cần biết
chàng vẫn dịu dàng như xưa,
duy nàng là không vừa như cũ).
Có điều, như ngày xưa ấy, tiếng nàng vẫn rền rĩ, gào thét, hào hứng vô cùng. "Á á á em chết mất thôi". Như tiếng mèo những đêm trăng đụ nhau trên mái.
Phim chiến đấu gay cấn được nửa hiệp, chàng ngã xuống. Thơm vào gáy nàng, vén mái tóc, mơn man bên má, khẽ cắn vào cổ, vào tai chàng thì thầm "Xin lỗi em yêu, vì đã làm em mệt, xa em lâu rồi, anh hồi hộp quá".
"Không, anh yêu, không phải lỗi do anh, em không thấy nó đau, mà do em, em không thấy nó đâu".
"Em thật là Rồng lộn", chàng thì thầm. Lúc này, chàng ước giá mà cả 2 chưa từng gặp lại.
NHỚ NGÀY XƯA ĐI THI
Ngày thi vào cấp 3 hơn 2 chục năm trước, khi tôi ứng thi vào Thăng Long, ngôi trường cũ đầu khu Bách Khoa, năm 91 cũng đã là dạng danh giá, nhưng ọp ẹp chứ không hoành tráng như ngày nay.
Ăn sáng mẹ cho, hình như, có tí xôi đỗ, chắc không có chuối tráng miệng, để lấy khước. Rồi bố đèo đến trường từ sớm, cho đỡ tắc đường, dù từ Khu lắp ghép Trương Định lên cũng chừng 2 cây là cùng, sau này bọn tôi còn đi bộ qua Trại Cá được cơ mà. Đứng ở cổng lớ ngớ thấy thiếu thẻ gì đó, giật hết cả mình, vội lật đật chạy ra cổng trường, thì bố về mất rồi.
Tôi túm vội áo một bác trai, chắc cũng đưa con đi thi, đang đứng cạnh con 81-82 gì đó, cũng trạc tuổi bố mình, năn nỉ nhờ bác chở về giúp, bình thường tôi dát lắm, ăn nói ngọng nghịu, nhưng lúc đó không hiểu sao đủ dũng cảm mà thốt lên lời.
Ông cụ giúp luôn, về tận phố Nguyễn An Ninh bây giờ, rẻ vào ngõ, tới cổng nhà, tôi chạy ù vào bàn học để lấy, lướt qua mặt ông bố đang ngỡ ngàng đứng giữa sân, tay cầm cái áo vừa cởi, ngơ ngác không nói nên lời… Rồi chạy vội ra cổng nhờ bác đưa lại trường. Sau chả nhớ bố có mắng không, chắc không, vì nếu là mình cũng đợi thi trượt sẽ tẩn.
Chuyện bao năm rồi vẫn nhớ nhưng tiếc không xin tên, xin số của bác, cũng không rõ con bác có đỗ và cùng học Thăng Long không, không nhớ tôi cảm ơn bác ntn hay chỉ ấp úng trong miệng. Vì tôi chạy ù vào đám đông trong sân trường luôn. Hồ sơ thi cũng suôn sẻ, kết quả thi không tốt lắm nhưng sau cũng vào được lớp A.
Chiều hôm đó về, hôm sau nữa cũng có ý hối hận, nhưng việc thi, việc học thời tuổi trẻ cứ cuốn đi.
Ngày nay có facebook mới viết được ra, bạn nào có bố từng kể chuyện này năm 91 tại cổng trường PTTH Thăng Long Hà Nội thì cho xin tên và để mình gửi lời cảm ơn ông cụ.
Dù ông cụ, như mọi bậc cha mẹ khác đều sẵn sàng dãi nắng dầm mưa chờ con ngoài cổng, đều vô tư giúp những đứa trẻ khác như yêu thương con của chính mình.
TÌNH CŨ
Anh yêu nàng từ hồi 91-94, học cùng lớp cấp 3, nhưng nàng từ chối, anh bỏ đi xuất khẩu lao động, sau cũng dành dụm đc tí ty.20 năm ngày hội trường, gặp lại nàng, biết nàng vẫn chưa chồng, anh sán đến. Siết chặt tay người mình yêu, anh tự hào nói:
"Xưa nghèo nên anh không đến được với em. Giờ thì không có gì ngăn cách giữa đôi ta...".
Giây phút trùng phùng, nàng lặng ngắm người đàn ông sang trọng lịch lãm trước mặt và cảm thấy thật xấu hổ. Hồi lâu nàng ấp úng:
"Xin lỗi vì để anh hiểu lầm, nhưng xưa em đâu chê anh nghèo, em chê anh yếu sinh lý"
Hội trường 25 năm, a gặp lại nàng.
"Anh đã uống rượu Amakon, bìm bịp, kỳ tử, cá ngựa, giờ khỏe như mọi thằng 76 khác."
Xòe tay phủ mặt, nàng nức nở.
"Anh ơi, em vừa mãn kinh được 2 hôm nay rồi."
Chuyện yêu nhau từ những năm 91.
Anh và cô yêu nhau từ cấp 3, hồi bao cấp. Ra trường, cô không muốn gắn bó với kẻ bất tài như anh nên quyết định chia tay.Anh buồn, bỏ vào Nam, quyết gây dựng sự nghiệp, sau cũng thấy toại nguyện, lang bạt kỳ hồ, phong vân tột bực. Rồi quãng đường hơn 20 năm đưa a trở lại Hanoi.
Có hôm anh thong dong qua trường cấp 3, thấy cô ghi số đề, ngồi bán trà đá. Kỷ niệm cũ ùa về, lòng đau đớn tột bực, anh buồn, thực sự buồn khi cô có vẻ không giầu có.
Anh lại gần quán, khẽ nói: "chào em, em có nhận ra tôi không?"
Thật bất ngờ, cô ngớ ra một lúc rồi giận dữ nói:
- "Tổ sư, sáng đã ám quẻ, ở đâu ra thằng ăn mày thế này? Hãm".
Tìm người yêu cũ cho thằng bạn.
Tôi có thằng bạn học Ba Đình, nhà trên Phủ, người như mọi đen, lông tay vừa dài vừa cứng, nó lại đi Win đen nên bọn tôi gọi nó là Khôi trắng.
Lần đi dã ngoại Khoang Xanh với lớp của Ha Hoang, trèo đèo, lội suối cả quãng rất dài và rất lâu, có 1 cô cũng cũng cao to vạm vỡ, mặt vuông, mắt vừa trắng vừa sáng, tên là Minh. Hôm đó thế quai nào mà cứ hơi tý Minh lại chạy vào bụi cây, nhờ nó canh, sau nó về gọi nàng là Minh "hành quân", có vẻ Minh bị thương rất nặng, máu ra xối xả. Nó thương mà kết Minh nổ đĩa, đằng nào cũng đang thất tình.
Hôm sau về, tối, nó ăn sớm, sức nước xịt vệ sinh đậm đặc, rồi phi xe xuống đón tôi lên nhà Minh, khu tập thể đường Chùa Bộc, đối diện Ks Asean. Leo bộ 3-4 tầng gì đó, tối và mỏi, chúng tôi thẹn thùng gõ cửa.
Mở cửa cho tôi là 1 cụ già nhỏ thó, phía sau cũng 1 ông anh nhỏ nhắn. Minh thứ lỗi chứ lúc đó bọn mình cứ cãi nhau về chuyện ae khác hẳn tạng người thế, rồi cứ tự hỏi trứng Tu hú ntn.
Ông cụ có vẻ ngạc nhiên, sững sờ, chắc con gái chưa có bạn giai bao giờ. Thằng Khôi thì tươi chứ tôi nghĩ là hớ cmnr. Ông cụ đon đả "các cháu vào đi, mời các cháu lên giường".
Chân tôi như khịu xuống, đồng còn chưa mọc lông, giờ ông cụ bắt là con chịu đấy.
Hóa ra không phải, nhà chật nên vậy. Chém gió 1 lúc thì tôi cũng quen quen như giường nhà mình rồi, chỉ có thằng kia thẹn thùng đút cả tay vào miệng ngậm, trắng bợt. Bẵng đi, lâu lắm không nhắc tới Minh, nhìn quả giường các bạn trường YH mới nhớ lại.
Minh ơi. Bạn có ở đây thì cho mình hỏi thăm. Tiện mình hỏi sau bạn với thằng Khôi trắng ntn? Có yêu nhau k.
Rồi bạn có tin tức nó thì cho mình xin.
Rồi bạn có tin tức nó thì cho mình xin.
Chứ từ lúc xuống lấy xe, nó bảo "Bây giờ mày đi bộ về hay thế nào?". Cả quãng đường không nói 1 câu, mặt nó lạnh lùng như băng. Sau tớ k liên lạc được với nó nữa.
Sư thằng Khôi nhỏ nhen, đã xấu còn lắm lông.
LỜI XIN LỖI MUỘN MÀNG!!!
Năm đó, trường thi "Học sinh Thanh lịch", nàng được làm đại diện cho lớp đi thi. Để ý nàng đã lâu mà không dám nói, nên chờ cơ hội này mình cố gắng thể hiện sự quan tâm đến nàng. Phần thi năng khiếu, nàng chọn thi hát. Bài hát vừa dứt, tiếng vỗ tay rầm trời, cộng thêm tiếng hô khản cả giọng: (tất nhiên là tôi đầu têu)
- Hát lại đi! Hát lại đi!!!
Không thể làm ngơ được, nàng hát lại đoạn điệp khúc. Vừa dứt, tiếng vỗ tay lại vang lên, tiếng hô còn to hơn lần trước:
- Hát lại đi! Hát lại đi!!!
Mặc dù không muốn, nhưng chắc tôi hô to quá (tôi nghĩ thế), nên nàng hát lại đoạn điệp khúc 1 lần nữa!
Lời bài hát vừa dứt, nàng chưa kịp nói lời cảm ơn thì tiếng vỗ tay và tiếng hô đề nghị hát lại lại vang lên rầm rầm
- Xin cảm ơn các bạn! Nhưng tôi khá mệt rồi và còn phải nhường sân khấu cho các bạn khác nữa! Vậy xin khất các bạn khi khác nha!!! - Nàng thỏ thẻ (giọng lúc thi Thanh lịch ấy)
- Hát lại đi! Hát bao giờ đúng nhạc thì thôi!!! - Tôi hét to.
Và..................................
NÀNG ƠI, CHO TÔI XIN LỖI NHA!!!
- Hát lại đi! Hát lại đi!!!
Không thể làm ngơ được, nàng hát lại đoạn điệp khúc. Vừa dứt, tiếng vỗ tay lại vang lên, tiếng hô còn to hơn lần trước:
- Hát lại đi! Hát lại đi!!!
Mặc dù không muốn, nhưng chắc tôi hô to quá (tôi nghĩ thế), nên nàng hát lại đoạn điệp khúc 1 lần nữa!
Lời bài hát vừa dứt, nàng chưa kịp nói lời cảm ơn thì tiếng vỗ tay và tiếng hô đề nghị hát lại lại vang lên rầm rầm
- Xin cảm ơn các bạn! Nhưng tôi khá mệt rồi và còn phải nhường sân khấu cho các bạn khác nữa! Vậy xin khất các bạn khi khác nha!!! - Nàng thỏ thẻ (giọng lúc thi Thanh lịch ấy)
- Hát lại đi! Hát bao giờ đúng nhạc thì thôi!!! - Tôi hét to.
Và..................................
NÀNG ƠI, CHO TÔI XIN LỖI NHA!!!
TẮM MƯA.
Hà Nội giông, sấm đì đùng, mưa lộp độp trên mái, nhỏ tong tỏng ngoài hiên, thấm men tường rơi tí tách xuống đầu ghế.
Chờ mãi không tạnh. Ngớt. Tôi quyết định ra đường. Không áo mưa, mặc kệ những giọt mưa thưa nhưng nặng quất vào ngực.
Bao năm, giờ à ơi với các bạn cấp 3 tôi mới lại có mong muốn tắm mưa.
Ngày xưa ae ta như gà rừng, thú hoang, tắm mưa, bơi ao bẩn như bùn, đá bóng cả chiều dưới nắng.... mà không ốm. Chả bù lũ gà công nghiệp giờ suốt ngày tv, dính mưa là cúm. Hay tại mưa giờ không sạch như xưa?
Cái ngày xưa ấy, chưa có áo mưa nhanh, vài cô cẩn thận mới đút trong cặp, còn lại "đi chân trần", có vài quyển vở mà thằng bạn còn gài nan hoa xe đạp. Trời mưa. Kệ. Cứ thế đạp về. Mấy bạn nữ cũng vậy. Sơ mi trắng, không áo nịt, lớp vải ướt dính chặt vào da thịt, nổi lên những đường cong gợi cảm, ướt át, mịn màng, đầy sinh khí. Vài bạn lái 1 tay, tay còn lại che ngang ngực, hằn núm cau ngang khuy, màu hồng ánh lên như hào quang. Đẹp cực.
Có lần chở cô bạn trên đường Hùng Vương, trời đổ dông, mưa kèm lá bay có lẽ đẹp nhất trong đời, những hạt mưa bám trên lá vàng lao xiên chéo xuống đường, từng đợt, như những tấm mành khổng lồ, như sao xa, như vàng rụng. Cô bạn áp cái cooc mỏng dính, không khung vào lưng, nóng hôi hổi, hơi nước bốc lên trong áo, tức thở.
Giờ già rồi, gặp bạn gái cũ chả còn cái háo hức nhìn trộm ngực. Xưa cứ vờ đứng đắn mà mắt liếc qua trào nước bọt. Chứ giờ là cảm giác tôn trọng pha lẫn xám hối. Có bánh dầy, hay bánh bao thì cũng vì những năm tháng nuôi con, thương ta mà ra vậy, có như bưởi thì cũng vì bơm, vì độn mà nên. Có như nào cũng xin nhẹ nhành, nâng niu trìu mến.
Tôi trích lại câu thơ của Onga Becgon (có thể chưa chính xác vì mình chỉ hơi hơi nhớ)
"Xin đừng động vào ti mùa trứng rụng".
"Xin đừng động vào ti mùa trứng rụng".
Không bão tố lại nổi ầm ầm.
NHỚ TIẾNG VE
Giữa trưa hè nắng gắt, trong quán cà phê không đông lắm, tôi chỉ nghe thấy tiếng oto từ xa, tiếng xe máy dưới cửa, mấy mụ nạ dòng thì thầm lô đề, mánh lới cờ bạc, buôn gian bán lận....mà tịnh không một tiếng Ve.
Xưa, đầu hè, khi lũ trẻ còn ngồi trong lớp, nhìn hoa phượng đỏ ối mà mơ màng những ngày hè chạy nhảy tự do, tiếng ve đã râm ran. Tới ngày bế giảng, trên vòm lá, từng chập giàn đồng ca Ve sầu, Cồ cộ rít lên không mỏi. Cảm giác như chúng lấy hơi cả năm, hít đầy lồng ngực rồi tuôn dần ra như dây vĩ cầm dài vô tận.
Rồi đột nhiên ngừng bặt như có nhạc trưởng tài tình, sau lại 1-2 tiếng lác đác, từ 2 đầu phố, kiểu như con đầu đàn, giàn ve lại cất lên, như bầy linh cẩu háu đói cắm vòi vào thân cây rít lấy rít để, xâu xé dòng nhựa mát.
Tiềng kêu khi trầm, khi bổng, lúc du dương, tha thiết, lúc lại não lòng hơn cả lũ mèo đụ trăng trên mái. Bất kể ngày đêm, chúng cứ kêu vang, không ngủ, lúc 1-2 cây, khi cả dãy phố. Càng nắng nóng, oi bức, con người càng ấm ách, khó chịu, chúng lại càng kêu, vừa thách thức vừa trêu ngươi.
Đêm hè, cái đèn bằng ống bơ sữa đục lỗ, chụp trên lọ mực Cửu Long đổ dầu dưới bấc được xách lủng lẳng đi soi ve. Từ tối, chúng mới đủn mùn, chui lên gốc. Treo mình trên vẩy xà cừ, có con leo tít lên cao hay bắt về trong màn, con bọ chui lùi ra khỏi lớp vỏ cứng màu vàng đậm, con ve cớm nắng xanh trắng, mềm nhũn, cái cánh cụt lủn. Vậy mà tới sáng, lớp cảnh mỏng, trong suốt, gân mảnh như sợi chỉ đã dài ra che kín tới đuôi, màu xanh trắng chuyển sang nâu nâu xanh xanh sẫm. Cái mặt to ngộ nghĩnh.
Giờ, vỉa hè lát đá với bê tông như bóp nghẹt mọi gốc cây, nước còn không thấm được xuống đất, những ấu trùng ve có ngoi lên, đụng trần cũng đành chịu giam cầm, chết khô dưới lớp chân người đi bộ. Những công viên xịt thuốc diệt cỏ, quét vôi cũng giết nốt cả kiến, lẫn ve, lẫn bọ. Họ nhà ve chắc ung thư mà chết dần mòn. Trên đường Đê La Thành, tôi chợt nghe tiếng rít, khe khẽ kéo như tiếng ve, lại gần hóa ra xưởng gỗ, tiếng cưa cứ na ná, buồn rười rượi.
Lẽ nào lũ trẻ sẽ không biết tới tiếng ve của hoang dã giữa lòng Hà Nội, của tự do những ngày hè, còn người lớn chết mòn với đơn điệu qua ngày đoạn tháng.
Tiếng trả lời thoảng trong gió, tĩnh lặng tới ghê người.
TÌM NGƯỜI XƯA
Ngày đi học mình có một cô bạn rất xinh, da trắng, môi hồng, hơi mũm mĩm chút. Mình và bạn ấy chơi thân với nhau với sốt thời gian học, dần dần quý mến nhau. Rồi chuyện gì đến cũng đã đến, bọn mình cũng đã ngủ chung với nhau, mọi thứ diễn ra cứ tự nhiên như hơi thở.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, 2 đứa quấn quýt nhau ríu rít suốt ngày. Thế rồi bạn ý chuyển nhà đi xa nên phải chuyển trường. Hai đứa mất liên lạc từ đó, mình đã bị stress nặng một thời gian và day dứt đến tận bây giờ.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, 2 đứa quấn quýt nhau ríu rít suốt ngày. Thế rồi bạn ý chuyển nhà đi xa nên phải chuyển trường. Hai đứa mất liên lạc từ đó, mình đã bị stress nặng một thời gian và day dứt đến tận bây giờ.
Mình post bài này lên mong tìm lại được bạn ý và nếu đã có chồng mình cũng mong chồng bạn ý tha thứ. Mình tìm lại bạn ý cũng chỉ muốn
Đòi lại cái ti giả mà bạn ý ngậm của mình về mà chưa trả.
Từ ngày không có ti giả mình đã phải chuyển sang ăn dặm sớm.
Từ ngày không có ti giả mình đã phải chuyển sang ăn dặm sớm.
SỰ TÍCH HOA CỨT LỢN
- Ngày xửa ngày xưa, có một vị quan khoan thai đi vào xóm nhỏ. Gặp một cụ già ngồi uống trà bên gốc cây đa, quan lễ phép hỏi:
- Sao cụ ngồi đây? Không đi làm à? Thế cụ sống bằng gì?...
- Hỏi gì lắm thế, ông ngoại! Ta sống bằng hoa hồng.
- Ồ, cụ lãng mạn thật. Có một nhà văn Nga viết: người ta không chỉ sống bằng bánh mì...
- Lãng mạn cái con khỉ khô. Ta ngồi đây xem có ai hỏi thuê nhà không, ta dắt đi giới thiệu, người ta cho hoa hồng sống qua ngày. Còn gọi là tiền cò đó.
- A, cái đó bọn tôi gọi là tiền bo!
- Thế các cậu cũng dắt mối thuê nhà nữa à?
- Ối, bọn tôi mắc gì mà làm cái việc ấy. Công trình này, dự án này… toàn tỉ đô, cụ ạ!
- Sống qua ngày chứ?
- Làm gì lây lất thế. Báo cáo cụ, bọn tôi cứ gọi là sống khỏe mấy đời. Chỉ hơi vất vả là phải bóp cổ chúng nó mới ăn được 10-20% hoa hồng, cụ ạ!
- Này, ta không mù nên nói thế này: cái mà các cậu chia nhau ăn chẳng phải HOA HỒNG đâu, mà là HOA CỨT LỢN đấy.
Nhật ký hàng cầm đồ!
Ngày.. Có thằng nhìn cũng ngon lành vào vật vã xin cầm cái nhẫn.Nhẫn cưới thật, vàng tây, mặt trong khắc 2 chữ S M uốn éo cuộn vào nhau, mình dùng kính lúp soi mãi mới dịch nổi, dkm chữ với chả nghĩa tinh vi ghê.
Mình bảo 800k thôi, vàng tây nếu mày không chuộc tao bán éo được bao nhiêu? Nó cười như mếu bảo, anh ơi nhẫn này là kỷ vật thiêng liêng của vợ chồng em, em có thể mất tất cả nhưng chừa nó ra anh à. Em không lấy, con vợ nó giết chết em ngay. Mình nghe bùi tai liền viết giấy.
Hôm qua hết hạn, gọi cho nó. Nó bảo “Bọn em bỏ nhau rồi anh ơi, anh bán cho ai thì bán…tut tut tut”. Định mệnh nhà nó, tự nhiên lại phải đeo cái thiêng liêng này hộ thằng khác à?
Ngày…Chiều muộn có con bé đeo kính cận (mà đéo biết cận thật hay đểu) vào cầm con điện thoại lấy 3 củ . Nhìn mặt nó ngây thơ trong sáng vãi, mình ưng. Giá mà chưa có gấu già ở nhà thì cũng đong đưa tán phét phát gọi là. Nó đi rồi mới mở máy lên đọc sms cho vui. “Bác sỹ đó nói thai to rồi, nạo chứ không hút được nữa. Uhm, đang đi cắm máy, ko biết được mấy”. Đocj xong sun hết cả trym, phải mở bài “Tình là gì” của Tuấn Hưng nghe 2 lượt mới lấy lại thăng bằng.
Ngày…Trưa có ông già đạp xe đạp đến hỏi có phải thằng S nhà tui cắm cái sổ đỏ đây không? Mình bảo đúng. Ông già hỏi nó cắm mấy trăm chú? Mình bảo 2 triệu. Ông già ngã vật ra. Mình tìm mãi mới thấy lọ Trường sơn bôi lên trán cho tỉnh lại. Lát sau ông về, mình hỏi với thế không chuộc sổ đỏ à? Ông nói “Về bán lợn đã”. Dm, thằng con hotboy lắm kia mà? Mở mồm coi tiền như rác!
Ngày… có thằng đến cắm bằng đại học, đại học éo gì mình đếch nhớ, lấy củ rưỡi . Mình bảo bằng đh giờ như phiếu bé ngoan, mày có cần anh cho 2 cái mà chơi. Nó nói dm anh làm cầm đồ có cứt bằng đại học í. Mình bảo dkm hồi buôn bán ế ẩm, thất nghiệp nằm đói vêu mõm tao còn định đi bảo vệ luận án tiến sỹ giết thời gian đấy, đại học là cái đéo giề. Nghe xong nó năn nỉ lấy 800k…mua vé vào Bình Dương hành nghề vá săm ô tô, xe máy. “Nghe nói ở đó làm ăn được”.
Mịa, đến tết không biết nó có về chuộc bằng không?
Ngày… Hôm nay con vợ bảo, cuộc sống khó khăn quá, có khi sang tháng em ôm con về ngoại. Khi nào anh nuôi được mẹ con em thì em quay lại. Mình đéo biết nói gì. Dm có ai cầm cái cuộc đời mình lấy 20 triệu không?
Mình bảo 800k thôi, vàng tây nếu mày không chuộc tao bán éo được bao nhiêu? Nó cười như mếu bảo, anh ơi nhẫn này là kỷ vật thiêng liêng của vợ chồng em, em có thể mất tất cả nhưng chừa nó ra anh à. Em không lấy, con vợ nó giết chết em ngay. Mình nghe bùi tai liền viết giấy.
Hôm qua hết hạn, gọi cho nó. Nó bảo “Bọn em bỏ nhau rồi anh ơi, anh bán cho ai thì bán…tut tut tut”. Định mệnh nhà nó, tự nhiên lại phải đeo cái thiêng liêng này hộ thằng khác à?
Ngày…Chiều muộn có con bé đeo kính cận (mà đéo biết cận thật hay đểu) vào cầm con điện thoại lấy 3 củ . Nhìn mặt nó ngây thơ trong sáng vãi, mình ưng. Giá mà chưa có gấu già ở nhà thì cũng đong đưa tán phét phát gọi là. Nó đi rồi mới mở máy lên đọc sms cho vui. “Bác sỹ đó nói thai to rồi, nạo chứ không hút được nữa. Uhm, đang đi cắm máy, ko biết được mấy”. Đocj xong sun hết cả trym, phải mở bài “Tình là gì” của Tuấn Hưng nghe 2 lượt mới lấy lại thăng bằng.
Ngày…Trưa có ông già đạp xe đạp đến hỏi có phải thằng S nhà tui cắm cái sổ đỏ đây không? Mình bảo đúng. Ông già hỏi nó cắm mấy trăm chú? Mình bảo 2 triệu. Ông già ngã vật ra. Mình tìm mãi mới thấy lọ Trường sơn bôi lên trán cho tỉnh lại. Lát sau ông về, mình hỏi với thế không chuộc sổ đỏ à? Ông nói “Về bán lợn đã”. Dm, thằng con hotboy lắm kia mà? Mở mồm coi tiền như rác!
Ngày… có thằng đến cắm bằng đại học, đại học éo gì mình đếch nhớ, lấy củ rưỡi . Mình bảo bằng đh giờ như phiếu bé ngoan, mày có cần anh cho 2 cái mà chơi. Nó nói dm anh làm cầm đồ có cứt bằng đại học í. Mình bảo dkm hồi buôn bán ế ẩm, thất nghiệp nằm đói vêu mõm tao còn định đi bảo vệ luận án tiến sỹ giết thời gian đấy, đại học là cái đéo giề. Nghe xong nó năn nỉ lấy 800k…mua vé vào Bình Dương hành nghề vá săm ô tô, xe máy. “Nghe nói ở đó làm ăn được”.
Mịa, đến tết không biết nó có về chuộc bằng không?
Ngày… Hôm nay con vợ bảo, cuộc sống khó khăn quá, có khi sang tháng em ôm con về ngoại. Khi nào anh nuôi được mẹ con em thì em quay lại. Mình đéo biết nói gì. Dm có ai cầm cái cuộc đời mình lấy 20 triệu không?
(st)
Tò ơi.
Hồi cấp 2 tôi để ý 1 nàng, nhưng dát. Đến cửa nhà nàng mà chân đập, tim run, tè hết ra quần, còn thằng đi cùng thì mãi vừa rồi mới lấy vợ.
Phải bây chừ thì chết với ông.
Phải bây chừ thì chết với ông.
Lên cấp 3, mỗi đứa 1 quận, nhưng tôi vẫn sang đó 3-4 lần, có 2 đận đi qua hành lang, nhìn vào thấy em gái nhỏ nhất, gáy trắng ngần. Trời, yêu khôn tả. Lần khác thì đứng ngoài cổng trường ngóng như chó xem tát ao.
Sau nghe bạn bè bảo nàng giờ như yêu thằng Tuấn Tò. Giời ơi. Nàng đã quên thằng Tuấn béo này rồi ư? Mất cả tuần tôi âm thầm khóc, ướt đầm gối lẫn chiếu. Nên mắt cũng kém dần chứ chả phải do học hành gì. Nhưng từ đấy tôi không sang bên trường đó nữa. Tôi hận.
Hôm rồi, gặp nàng chỗ đám cưới, nàng nói vẫn chờ tôi. Con tim tôi như vỡ tan, toát mồ hồi, rìn rịn ra quần, trừ 1 thứ không cảm xúc, bất động.
Rồi câu chuyện 2 đứa lại quay về ngày xưa, nàng nói nàng biết tôi đi tìm nàng, lại về Tuấn Tò, tôi bảo là do nó, tôi tự ti mà không dám ngỏ lời.
Rồi câu chuyện 2 đứa lại quay về ngày xưa, nàng nói nàng biết tôi đi tìm nàng, lại về Tuấn Tò, tôi bảo là do nó, tôi tự ti mà không dám ngỏ lời.
"À mà này", đột nhiên nàng hỏi, "sao lại gọi là Tuấn Tò".
"Không biết thật sao? Nghĩa là Tuấn "TÒ BUÔI", là buồi to".
Nàng à như thất thanh, mắt sáng rực, nụ cười hihi đầy ranh mãnh, cơ thể trắng phóp, mõ màng rung lên bần bật, chân khép vội vào nhau, lẩy bẩy.
"Không biết thật sao? Nghĩa là Tuấn "TÒ BUÔI", là buồi to".
Nàng à như thất thanh, mắt sáng rực, nụ cười hihi đầy ranh mãnh, cơ thể trắng phóp, mõ màng rung lên bần bật, chân khép vội vào nhau, lẩy bẩy.
Thôi. Xong. Tôi biết lỡ lời cmnr.
Tò ơi, bao năm nay tao nghi ngờ, ghen tuông vớ vẩn với mày, bao nhiêu năm mày đè tao bằng cái của nợ của mày.
Nhưng lần này, chính tao tự tay bóp zái cmnr, Tò ơi.