Nhãn

Thứ Sáu, 2 tháng 6, 2017

KỸ NĂNG XỚI CƠM

Múc Cơm hay nôm na là Xới Cơm.
Ở nhà, phần vì ăn lắm (nên mới hay ngồi WC viết bài, ace biết cả rồi), phần vì phận tôi đòi, nên hàng bữa tôi cứ ôm nồi cơm thôi.
Lúc đầu xới bằng đũa cả, 1 đũa thôi, ối dồi, vợ chửi "định cúng tôi à", nên bây giờ phải 2 khều, kể cả là 1 hạt. Đưa cho vợ 1 tay, nó quay lơ đi cứ như không thèm ăn nữa, tay tí trĩu xuống bát nước mắm. Lúc xới đầy thì tự gạt sang bát mình vì con nó bảo "con chan canh bây giờ". Xới ít quá thì mẹ vợ hỏi mát "nhà mới nuôi mèo à?" giật hết cả mình.
Sau tôi học mãi cũng khôn ra, xới khéo lắm. Hớt lớp mỏng trên mặt, dày bằng đầu đũa, hoặc nhão hoặc khô, hất sang bên rồi mới múc lớp dưới đơm vào bát vợ, từng lớp, từng lớp mỏng như tàu phớ, khi vợ đưa đũa lên miệng rất vừa nhiệt, thậm chí không chảy 1 tý son nào.
Xưa nếu bếp củi hay rơm, mở vung trên nồi, bụi và tro rơi 1 góc, vợ lại bắt tôi ăn hết, sạn đắng mồm, giờ nồi cơm điện thì chỉ phải lau nước nhỏ ra sàn thôi, kẻo rộp gỗ của bà.
Đến bát thứ 2 thì đào lớp mặt xung quanh lấp xuống chỗ vừa múc, như lấp đất cho mộ, lộ ra lớp cơm ngon thì xới ngay cho vợ, ăn vừa ấm. Cơm mà khê có khi cháu nó đá cả mâm, cơm mà nát ăn cả nồi luôn, nhão ngon như cháo, rưới nước mắm mà ăn, chan đầy nước mắt.
Bát thứ 3, thì đánh đều lên, đánh khẽ thôi, xưa dùng 2 tay 2 đũa như đánh bùn, chứ bật cơm lên vung, vợ lại quát "Nát". Ăn nhiều, ngượng, mà không đi đâu được, chống đũa vào bát lập tức bị phi cái dép vào giữa mặt, cứ ngồi im mút đũa chờ vợ ban ân "Xới", là 2 tay nhận lấy, đôi mắt sáng rực, đuôi ngoáy tít.
Cơ khổ.

MÙA HÈ KHÔNG YÊN Ả

Hôm nay Hà Nội nóng, nắng đậm đặc chất Hà Nội, trời cao, trong xanh tới mức vài đám mây như tan vữa ra dưới cái nóng.

Được vài hôm gió mát về chiều, Hà Nội lại trở về với khí hậu lục địa, không gió, tịnh không gió tự nhiên từ sáng tới tối. Cành lá im phắc trên cao, mấy loài hoa mỏng như hoa giấy bằng lăng khẽ hà hơi đã rung rinh vậy mà cả ngày như chết cứng, đông lạnh giữa đám lá xanh sẫm và những quả cầu gai  bức bối.

Thoảng, cháu học sinh nữ phi xe dưới tán làm lay động hàng cây khiến ánh mắt ông cụ bên quán nước sắng rực ngỡ là cơn gió cái. Giữa trưa, trong bóng râm mà còn lên gần 50 độ, người đi xe hãm trước ngã tư cả trăm mét để nú dưới tán cây, 1 kẻ đơn côi phi quá đà sát đường vạch trắng sẽ căn đỉnh đầu ngay dưới tán đèn đường, 1 sự bấu víu cuối cùng trên con đường rực nắng.

Nếu bên Sing hay Nhật, ngày này cũng nắng nóng như vậy, trên mặt đất vắng vẻ, chỉ dưới tàu điện ngầm là đông, thì ở Hà Nội không biết bao giờ mới có. Nhưng không lười biếng, người Hà Nội càng nắng nóng càng hối hả, khẩn trương, thực ra là chạy trốn tia Uv thiêu đốt làn da châu Á mỏng manh, càng phóng nhanh, gió càng mạnh, càng mát, sảng khoái tới mức chả cần mua oto làm gì. Họ không xấu hổ mà sẵn sàng banh chân cho khỏi nóng, để mồ hôi chầm chậm chảy từ bẹn thấm xuống tất. Càng oi, người Hà Nội càng hiên ngang, khuyềnh khoàng banh 2 tay cầm ghi đông, thật ra cho nước từ nách bay hơi qua ống tay chứ không chảy đẫm thành hình tam giác màu thẫm ôm từ lá lách xuống eo, những sợi lông nách trĩu nặng bởi nước mà thẳng đuỗn chấm tới đường may giữa ống và thân áo, thậm chí thò ra chào mặt trời.

Ngày này xưa xửa, nếu về quê thì cả ngày lặn lội đồng, bờ sông, mép vườn bắt chim, soi ve. Đến chiều tà, sau bữa cơm đẫy bụng có khi ngủ luôn trên phản ngoài hiên, nếu đi công tác với bố thì cả đêm trằn trọc ngủ bên ông cụ ngáy như sấm, đến canh 2 canh 3 mệt quá mà thiếp đi, chân cố chụm để hứng gió từ cái quạt con cóc. Ngày nào ôn thi hay học thêm buổi chiều, cả trưa vẫn đánh mỗi quần đùi, trần trùng trục ngủ ngon trên gác, kệ cái nóng hầm hập như sấy, má với trán hằn sợi chiếu, lưng dính cả giấy báo lẫn sách vở vứt lắn lóc bên cạnh, in lên da thịt như mốt săm chữ Arab ngày nay. Dưới chân, cái dép tổ ong như chảy ra, quai cao su thì trực trật, nhỡ tuột chỉ có nước nhẩy lò cò trên nền xi măng nóng như chảo rang. Về nhà may được cốc nước chanh pha đường đỏ.

Hà Nội bao năm vẫn vậy, vẫn oi nồng, đậm đặc như nâng người lên trong những bước đi chậm chạp, không khí như chuyển thành ozon mà sao khó thở, nóng rực cả phổi, phần trên như sauna, tong tỏng vã ra như tắm, phần dưới như sấy, hầm hập từ mặt đường loang loáng ảnh gương, khúc xạ ánh sáng, mồ hôi muối vừa ngấm ra quần đã bay hơi tạo thành vệt như vẽ bản đồ, tiếng ve khan cũng nấc lên thành cục vì khô mồm.

Rồi mấy hôm nữa lại mưa, mưa xối xả, ngập lụt tùm lum quang các khu lao động, rác rưởi trôi nổi tạo thảnh vệt thời gian trên tường.

Căng. Năm nay lại mùa thi cccm ạ. Lo quá.