Mỗi năm 1 ngập lụt
Hồi bé, khu tôi ở gần đường Giải Phóng, phía âu là ao ông Chương, bùn đặc quánh, bèo phủ kín bờ đất đá lởm chớm, không xa, đoạn xóm trong là nhà xí công cộng, 5-6 chuồng chia làm đôi, bên nam bên nữ. Đường xóm lát gạch đỏ, càng vào khu vs càng vỡ, nước lõm bõm, khai rình vì người ta ngại, cứ đứng ngoài mà đái, phía trong mấy cửa sập xệ, khắc nhì nhằng, đôi chỗ có câu thơ "ỉa cho trúng lỗ mới tài, ỉa chệch ra ngoài trình độ còn non". Mà cửa thừa trên thiếu dưới, chỉ đủ che mặt, ngồi xuống là hở hết hạ bộ ra dưới mép cửa. 2 bệ chân đặt 2 viên gạch xô lệch, lỗ xí cũng chả tròn, tường quét vôi vàng, đôi chỗ quệt ngón tay nâu đỏ.
Thời ấy đói, đất rẻ nhưng các nhà đều lấn ao lấy chỗ trồng rau bầu, rau bí không cũng che chắn lúc câu cá trộm, quây tấm liếp làm nhà vệ sinh riêng, khỏi phải đi xa. Phân bắc dưới hố bón cho su su tốt um.
Ngày ấy, hệ thống thoát nước mưa không có, từ Đại Cồ Việt đổ xuống toàn ruộng lúa với bãi tha ma. Phía ngoài đường người ta cứ nâng cao dần, nhà dân cứ hủm xuống, thấp ngang mặt ao.
Mưa. Ngập.
Nên thùng, can chậu đủ kiểu trữ nước mưa để sinh hoạt và nấu nướng. Nước tràn qua bể nước ngầm thối ủng.
Úng.
Nước từ xóm trong tràn ra đỏ quạch, phù du vàng như chuôi dao, như cá săn sắt lao nhanh vào nhà cùng giấy báo với vỏ bao xi măng xé vụn. Nước từ ao cũng tràn qua vườn và cửa sau mang thứ nước đen sì cõng bèo giao hợp ngay giữa phòng khách.
Nước lên tới sát mép giường, thả chân là chạm. Mọi thứ cứ lều phều trôi dưới gầm giường như xà lan chui qua cầu ngoài sông Hồng, mùi thối um, ngầy ngậy, như mùi thịt cừu.
Cả nhà mình bố tôi mặc quàn đùi, lội bì bõm hết nhét gạch dưới chân giường lại nâng cái tủ áo với bếp dầu, trạn gỗ. May quần áo để trên nóc tủ, chăn treo xích đông, cùng giấy từ nhét vali Liên Xô, còn gì khác thì chất hết lên giường. Mẹ đi lại cứ bước qua ghế đẩu, qua cạnh tủ li mà vào bếp nấu nướng nhưng kiểu các cháu chụp ảnh Phượng Hoàng cổ nhuế bây giờ.
Nước rút mà ngấn vàng chuyển sang màu nâu gạch, đắp nổi rất rõ trên tường quét vôi mầu xanh như chứng nhân trận lụt hàng năm.
Sắp nửa thế kỷ mà Hà Nội, may có thủy điện Hòa Bình, Hà Giang, Sơn La nên Hà Nội không còn úng lụt nữa.
Nhưng bù lại, hàng năm các bộ Y Tế, Giáo dục hay Giao thông vẫn cố gắng để lại những vệt mầu vàng trên nền tường đỏ, thối, khắm vừa nhơ nhuốc không tả được.