Nhãn

Thứ Ba, 6 tháng 1, 2015

RÉT NGỌT

Một sáng đầu đông trong trẻo, cúc đại đóa lác đác bên đường như Sứ giả của năm mới, thay thế cúc họa mi hết thời. Các cô bạn xúng xính áo bông, áo len. Nhớ lại thời xưa, giờ này hoa ngũ sắc chỉ còn bông gai, chúng ta ngắt phi vào áo, vào quần...tận chiều về nhà vẫn k nhặt được hết, mẹ cứ cằn nhằn mãi.
Như người muôn năm cũ, ta lại đón cái rét Hà Nội bình thản mà run rẩy.
Nếu chỉ bằng mầu sắc, qua ánh nhìn hẳn chả ai nhận ra sự khác biệt qua ảnh, trừ nhìn vào mầu áo, Mùa đông Hà Nội không có lá rụng, không có tuyết rơi, chỉ thấy lá vẫn đậm xanh và gió hiu hiu, nhè nhẹ.
Không mưa, không buốt như bị kim châm. Nhưng cái lạnh là cả thinh không, tràn cả vào trong nhà, như cốc nước chanh khổng lồ nhúng ta vào trong đó, ngọt dịu và lạnh buốt, mịn màng. Nó thấm đẫm vào áo, xoa lên da thịt và mát buốt như mát xa bằng nước đá.
Ngồi uống caphe bên cửa sổ, nhìn gió luồn qua khe chớp, đè lên hơi ấm, áp vào má như em yêu phớt bàn tay thon lướt qua, hơi âm ấm mà lành lạnh như cảm giác má người yêu dưới sương khuya. Mơn man.
Sáng thứ bẩy, mùa đông, nhìn làn khói vàng hương mà thấy xôn xao, xốn xang đến lạ.
RÉT NGỌT

Một sáng đầu đông trong trẻo, cúc đại đóa lác đác bên đường như Sứ giả của năm mới, thay thế cúc họa mi hết thời. Các cô bạn xúng xính áo bông, áo len. Nhớ lại thời xưa, giờ này hoa ngũ sắc chỉ còn bông gai, chúng ta ngắt phi vào áo, vào quần...tận chiều về nhà vẫn k nhặt được hết, mẹ cứ cằn nhằn mãi.

Như người muôn năm cũ, ta lại đón cái rét Hà Nội bình thản mà run rẩy.
Nếu chỉ bằng mầu sắc, qua ánh nhìn hẳn chả ai nhận ra sự khác biệt qua ảnh, trừ nhìn vào mầu áo, Mùa đông Hà Nội không có lá rụng, không có tuyết rơi, chỉ thấy lá vẫn đậm xanh và gió hiu hiu, nhè nhẹ.

Không mưa, không buốt như bị kim châm. Nhưng cái lạnh là cả thinh không, tràn cả vào trong nhà, như cốc nước chanh khổng lồ nhúng ta vào trong đó, ngọt dịu và mịn màng. Nó thấm vào áo, xoa lên da thịt và mát buốt như mát xa bằng nước đá.

Ngồi uống caphe bên cửa sổ, nhìn gió luồn qua khe chớp, đè lên hơi ấm, áp vào má như em yêu phớt bàn tay thon lướt qua, hơi âm ấm mà lành lạnh như cảm giác má người yêu dưới sương khuya. Mơn man.

Sáng thứ bẩy, mùa đông, nhìn làn khói vàng hương mà thấy xôn xao, xốn xang đến lạ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét