Cũng ngày này hơn hai chục năm trước, khi tôi thi vào Cấp 3 Thăng Long, ngôi trường cũ cuối khu Bách Khoa chạy Bạch Mai, năm 91 cũng đã là dạng danh giá, nhưng ọp ẹp với mấy dãy nhà cấp 4 chứ không hoành tráng như ngày nay.
Sáng mẹ cho ăn sáng như bình thường, hình như có tí xôi đỗ, chắc không có chuối tráng miệng, để lấy may. Rồi bố đèo đến trường từ sớm, cho đỡ tắc đường, dù từ Khu lắp ghép Trương Định lên cũng chừng 2 cây là cùng. Đứng ở cổng lớ ngớ thấy thiếu thẻ gì đó, giật mình, toát mồ hôi, vội lật đật chạy ra cổng trường, thì bố về mất rồi.
Tóm vội áo một bác trai, chắc cũng đưa con đi thi, đang đứng cạnh con 81-82 gì đó, cũng trạc tuổi bố mình, thằng cu mang khuôn mặt khổ sở nhờ bác chở về giúp.
Ông cụ giúp luôn, tới cổng nhà chạy ù vào bàn học để lấy, lướt qua mặt ông bố đang ngỡ ngàng đứng giữa sân, tay cầm cái áo vừa cởi, không nói nên lời… Rồi lại vội ra cổng nhờ bác đưa lại trường.
Tới cổng, chạy ù vào sân trường luôn, hồ sơ thi cũng suôn sẻ, kết quả thi không tốt lắm nhưng sau cũng vào được lớp A.
Nhưng vẫn còn nỗi lăn tăn bao năm, chuyện vẫn nhớ, ấy là tiếc không xin tên, xin số của bác, hay thậm chí một cái bắt tay thật chặt cảm ơn bác, cũng không rõ con bác có đỗ và cùng học Thăng Long không. Sau, việc học thời tuổi trẻ vô tư cứ cuốn đi.
Ngày nay có facebook mới viết được ra, bạn nào có bố từng kể chuyện này năm 91 tại cổng trường PTTH Thăng Long Hà Nội thì cho xin tên và để mình gửi lời cảm ơn ông cụ.
Dù ông cụ, như mọi bậc cha mẹ khác đều sẵn sàng dãi nắng dầm mưa chờ con ngoài cổng, đều vô tư giúp những đứa trẻ khác như yêu thương con của chính mình.
Chuyện viết ra cũng là lời chia sẻ với các bậc cha mẹ ngoài nắng kia đang đưa các bạn trẻ đi thi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét