VỀ QUÊ
Xem hôm nay thu xếp công việc đưa con về quê chơi. Trẻ con hay người lớn cũng thế thôi, không gần gũi thì sẽ không cảm thông, không yêu thương quý mến nhau được.
Ngày ấy, trừ những lần theo bố hay ra ông bà ở ngoài đê, chống lụt, lội nước xem bóng đá... tôi lại được gửi về quê.
Quê bố mẹ tôi vùng trung du trải từ Phú Thọ lên Tuyên Quang. Hồi ông bà nội còn sống, cả mấy gian nhà, khu vườn đoạn Z2 trên đường Đoan Hùng lên, đã quá thân thuộc. Giặc Mỹ ném bom Việt Trì, ông nội đưa cả nhà chạy ngược. Giờ muốn quay lại Dữu Lâu, đất tổ cũng chả còn để thờ cúng, thành khu đô thị hết rồi.
Vùng đất đỏ, hợp với dứa, mít, ăn chảy máu lưỡi, rôm sảy đầy người, ăn hạt mít luộc rắm thối um. Sáng cùng bà chị vào viện Phù Ninh vặt đỗ, về bị chị lừa "Nhắm mắt tao dắt", mà xục vào bãi cứt trâu, lút nửa ống đồng. Trưa đi cuốc giun cho ngan ăn, 1 con le te, bị anh bổ cho đứt đôi người. Có hôm sốt cảm mà ngủ lăn quay giữa hè cả buổi. Tối lại nằm phản nghe bác hát với đọc thơ, bài "Ai đứng như bóng dừa" tôi thuộc từ hồi đó, ông cụ là thầy giáo toán mà lãng mạn gớm.
Nhà 2 bá, chị ruột của mẹ giữa ngã 3 sông Lô, nước lên lại theo các anh chăng lưới bắt cá giữa ruộng. Vớ được con chép là hiếm vì nó khôn, nhưng thịt chép đồng ngon đáo để. Chiều tà lại lên đồi đá bóng. Chỉ vì bắt chước quả mu lai má F. Rijkaard ghi bàn trận ck với Benfica mà toét cả móng chân. Nhà bên có mấy ae trai, nhà làm đậu, ăn đậu nóng hổi vừa gỡ khỏi vải xô nó bùi, nóng mà lành.
Hôm khác đi bộ lên trường cấp 3 Đoan Hùng, nhà mỗi anh Thịnh, thấy thằng em Hà Nội lên, anh lùa bắt luôn con gà rồi 2 ae tập cắt tiết, vặt lông, luộc chấm ăn... kể cũng giỏi, lần đầu tự làm gà đấy.
Có năm lên Hương Cần nhà cô ruột, nhà toàn giáo viên, đầy sách, vớ tập Tam Quốc đọc say mê bao nhiêu thì nghe ông nội thằng ku em kể trận Hứa Chử cởi trần chiến Mã Siêu hấp dẫn bấy nhiêu. Hồi chú còn sống có tài bắn chim, chim ngói với chim cu, nhỏ nhưng thơm và rắn, chứ không lộp bộp như bồ câu quay Hà Nội. Tối, chú lắp đèn lên đầu, cầm nỏ ra suối bắn tôm, lúc về cả nhà đã dọn mâm ra giữa sân, dưới ánh trăng và rùng núi trùng điệp tứ phía, bây giờ mới thấy đẹp, chứ hồi đó tối không dám ra khỏi cổng. 1 lần em ruột chú chở lên nhà ông bà, còn đoạn cách nhà 4-5km đường lầy lội, 2 chú cháu cứ vừa đi vừa dắt, trong làng dân tộc Mường có đặc trưng món bánh, xôi gạo nếp nương thím lừng. Nhà sàn gió lùa lồng lộng, đêm ngủ rét run, đầu kê lên gối mây, vuông, cao tới 10cm, đau hết cổ.
Mấy năm sau thì lên Tuyên Quang, vùng thung lũng giữa núi, năm nào cũng ngập. Dân chạy lên đồi UB trú, ai ở lại nhà thì lên hết mảng, neo vào cây đa đầu nhà. Món dưa lá sắn ở đây và món tằm sắn trên Yên Bái, nhà bà dì, là 2 món tôi khuyên mọi người nên ăn ít nhất 1 lần trong đời, cực kì thú vị. Nước rút, con chào mào trong lồng của anh Hải đã chết khô vì đói, ổi bên đền rụng thối sân, ngoài bãi Soi, ngô ngã rạp, lúa trên đồng úa mục. Hôm sau, ra đồng bắt rô, tôi dẫm be bét, rô trốn sạch xuống lốt chân, các anh cú lắm. Trong sân mà, bác trai vớt bùn reo mạ. Tới hôm nhổ mạ, cấy thử, trong đời tôi chưa có hôm nào đau lưng như hôm ấy, kể cả lúc có 5-7 cô bồ các cụ ạ (phét thế).
Tự nhiên lại nhớ tới cô bé Quyên bên hàng xóm nhà bác, nhiều răng, kháu khỉnh, thấy thằng ku Hà Nội đẹp trai, nhanh nhẹn, dễ ăn, dễ uống, ăn nói có duyên... mà kết kết là.
Không biết bây giờ em nó ra sao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét