Nhãn

Thứ Bảy, 14 tháng 10, 2017

Bát thắng cố chợ Đồng Văn.

Nghe nói thắng cố ngựa, người Mông nấu từ thịt gân, lòng, móng... đủ cả, nên có vị ngai ngái như cỏ xanh vừa tới dạ dầy hay màu xỉn đặc chỗ lòng già. Kệ. Cứ nấu chín là ăn.
Tôi vào quán, ghé mông vào cái ghế gỗ dài, không bào, mặt gồ ghề lởm chởm, 2 chân cũng so le, anh chủ quản biết người xuôi nên vội nói Để a lấy cho bộ mới.
Thì ra a múc 1 bát mới vào âu nhựa, lau tạm cái muôi vào tấm khăn, thực ra là giẻ vải bố treo sau cột.
Trước mặt là tấm bìa thay mâm, chỗ đặt trên bàn, chỗ ngang gồ đất, là 2-3 cái muôi ăn dở vứt lỏng chỏng, mỡ trắng, lại lấy ăn tiếp.
Bát thắng của tôi rất nhiều thịt chỉ 20 ngàn chứ bát của đồng bào, nghèo, lõng bõng nước chỉ 5k. Bên cạnh là bát muối thô, hành lá, ớt tùy gia giảm. Nước nhạt nhưng nếu thêm gia vị sẽ ngon, khi mới chan ra âu nóng hơi bay nghi ngút.
Đồng bào lôi trong túi ra bọc cơm nắm hay xôi màu của lá, vừa nắm chim chim vừa chiêu nước thắng. Nhâm nhi rượu nút lá chuối để sẵn. Thường tới chợ, chồng vào đây luôn còn vợ đi bán con gà, nải chuối, chiều dắt nhau về.
Tôi vớt miếng thịt vuông thành sắc cạnh, to gấp đôi viên đường mật, cho vào miệng. Không biết ngựa xích thố gì mà nó rắn, nó dai, nhai không chuyển hình, không dập vỡ, đến lúc nuốt mà vẫn mắc ở cổ, làm 2 muôi nước đầy mới trôi.
Một lát nguội, tôi không còn cảm giác trong miệng nữa vì mỡ tạo thành lớp tráng dày trong vòm họng, bít kín các khe hở lẫn mặt răng.
Đành chịu, ra khỏi chợ tìm quán bánh cuốn vậy. Vừa đứng dậy trả tiền, mà quay lại không thấy âu nhựa đâu. Khổ. Đồng bào cơ cực quá.
Trong hình ảnh có thể có: món ăn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét