Dân gian có câu: “Lưu Bị mượn Kinh Châu, mượn mà không bao giờ trả”.
Đó là do điển tích đất Kinh Châu, nơi nguyên là của Lưu Biểu. Sau trận Xích Bích bị Lưu chiếm. Vì thế mà Đông Ngô cay cú, bèn phái Lỗ Túc đến đòi lại.
Lỗ Túc bảo: “Ngô vì bênh Bị mà Tào tấn công, may quân và dân 1 lòng đánh cho Tào cút, đánh cho Ngụy nhào mà Bị được cứu sống. Vì vậy Kinh Châu về lý phải thuộc Đông Ngô. Nay Bị chơi chiêu thực là không phải”.
Bị với Lượng bàn nhau đáp lời "Kinh Châu nguyên là của Lưu Biểu, họ hàng nhà ta, cùng 1 lý tưởng, nay Biểu chết còn con lại là cháu, dù xa tầm đại bác thì vẫn là cháu của bác Bị, vậy trông nhà cho cháu có gì không phải".
Lỗ Túc đành nghe.
Sau khi Lưu Kỳ, con Lưu Biểu chết, Lỗ Túc lại đến đòi. Minh chây ì, mà lấp liếm đi.
Mãi sau Quan Vũ vì ngạo mạn mới làm Đông Ngô giận, liên hợp với Tào đoạt lại Kinh Châu.
Tổng thời gian tròn 99 năm.
Ấy là kế "mượn". Mượn nghĩa là chỉ tạm thời, nhưng kì thực về lâu dài sẽ phát triển lực lượng, sinh con đẻ cái, mở rộng địa bàn, bành trướng lãnh thổ.
Lại nói thời nay, kế "mượn" xưa chuyển thành "thuê" "Đặc khu kinh tế".
Tập nói "Xét trên mọi phương diện, Vân Đồn giống MaCao, Vân Phong tựa HongKong còn Phú Quốc hệt Singapore. Nhìn 3 nơi ấy giàu có và trù phú hơn cả Âu Lạc, chắc chắn biết vì sao. Nay ta mượn đất để giúp cho Giao Chỉ đó, bao giờ không còn cs nữa sẽ trả".
Lú Túc nghe vậy cả mừng, bèn tăng thời hạn lên thành 99 năm tròn. Hết thời hạn, cháu 5 đời nhà Tập bèn phong Thánh cho Lú Túc để dân An Nam đỡ chửi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét