Nhãn

Thứ Ba, 19 tháng 6, 2018

BÀN CUỐI

BÀN CUỐI

Xưa tôi học kém, đặc biệt là môn văn, chữ xấu, xấu tới mức mình không đọc được cả chữ mình, phải nhờ thằng Ngọc ngồi cạnh, thành ra điểm toàn dưới trung bình. Từ lúc vào 10, thầy giáo cho con gái ngồi phía trên, thật đúng ý, mình lẩn xuống, chọn chỗ gần cuối. Trong lớp có 2 thành phần nam được ngồi bàn 1-2, 1 là loại cực giỏi, 2 là loại cực bựa nhưng có quan hệ, bố mẹ gửi gắm, ngồi đầu để thầy cô trông chừng.

Bọn 2 -3 bàn cuối phía trong lúc nào cũng tưng tửng, tiện nhìn bài, quay cóp. Học không ai giục, bỏ chẳng ai hay, trừ Hải cụ, học rất nghiêm túc, dát gái, dát tới mức thậm chí còn sợ trượt ĐH. Bọn này còn hay lôi truyện chưởng ra đọc, có thằng sau này thành CA hẳn hoi, rồi cả truyện người lớn, tối gập đánh dấu để kể lại cho nhau nghe, khiến hội con gái cứ dỏng cả tai, nuốt từng chữ, bọn này đa phần đều thành kỹ sư.

Cuối năm lớp 12, ý chừng sợ tôi đúp, cô Vĩnh dạy văn mới cho tôi đọc thuộc bài thơ "Bên kia Sông Đuống" để gỡ điểm miệng. Tôi nào có thuộc, mới vứt quyển sách văn lên bàn trên cho thằng Cường mở sẵn, đứng dựa lưng vào tường, dáng như Nguyễn Viết Xuân, mà đọc. Giọng đọc lúc hùng hồn, khi tình cảm, trầm bổng lên xuống như đường lên vùng cao, mượt mà, ướt át như dòng nước, lúc đanh thép như mác lê, đoạn nào không nhìn rõ tôi lại gập người như lấy hơi, ngôn ngữ cơ thể cũng rất truyền cảm.

Xong đoạn trích, cả lớp vỗ tay rầm rập, mấy bạn nữ phấn khích gào lên "10 điểm", cô đành hạ bút, nhưng sau cô chẳng có tí ý niệm gì về chuyện đó. Trừ tôi, vẫn coi đó là 1 phút huy hoàng trong đời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét