Nhãn

Thứ Hai, 23 tháng 10, 2017

Nguồn gốc ngày 20.10 (Dị bản)

Người Việt ta có tục thờ mẫu, nghĩa là thờ mẹ, từ xưa.
Với cha là Công, với mẹ là Nghĩa, hình tượng mẹ được tôn vinh, thờ phụng và "ký thác niềm tin". Đó vừa là truyền thống của dân tộc, vừa là tập tính của người Việt.
Trong khó khăn, người Phụ nữ vừa vất vả nhất, mất mát nhất và đôi khi cũng nghị lực nhất.
Kách mạng biết vậy, nên không thể lấy ngày 8.3 làm ngày Phụ nữ Việt Nam được, ngày đó xuất phát từ mấy nước Tư bản.
Ngày 20.10.1930 tức ngày 29 âm tháng 8, ngay trước ngày mồng 1 tháng 9 âm (như hôm nay), 1 sự gần như trùng hợp sau 87 năm, vừa tròn ngày, đẹp ngày, kết tháng mưa Ngâu, ngập tràn là nước, vừa ngay trước ngày cúng Mẫu, cúng tổ tiên, đã được chọn làm ngày Phụ nữ Việt Nam.
Sau này con cháu Duy Vật cứ lấy ngày dương kỷ niệm, giống ngày mất của Bác.
Vậy nên mua quà cáp, hoa đẹp là không đúng, mà đúng ra là ta mua hoa hồng nhỏ, nụ, gói lá dong để tặng người yêu với vợ, mới thật sự yêu quý và tỏ lòng thành kính. Các ae nên lưu ý.
Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang ngồi

Thứ Bảy, 14 tháng 10, 2017

Bát thắng cố chợ Đồng Văn.

Nghe nói thắng cố ngựa, người Mông nấu từ thịt gân, lòng, móng... đủ cả, nên có vị ngai ngái như cỏ xanh vừa tới dạ dầy hay màu xỉn đặc chỗ lòng già. Kệ. Cứ nấu chín là ăn.
Tôi vào quán, ghé mông vào cái ghế gỗ dài, không bào, mặt gồ ghề lởm chởm, 2 chân cũng so le, anh chủ quản biết người xuôi nên vội nói Để a lấy cho bộ mới.
Thì ra a múc 1 bát mới vào âu nhựa, lau tạm cái muôi vào tấm khăn, thực ra là giẻ vải bố treo sau cột.
Trước mặt là tấm bìa thay mâm, chỗ đặt trên bàn, chỗ ngang gồ đất, là 2-3 cái muôi ăn dở vứt lỏng chỏng, mỡ trắng, lại lấy ăn tiếp.
Bát thắng của tôi rất nhiều thịt chỉ 20 ngàn chứ bát của đồng bào, nghèo, lõng bõng nước chỉ 5k. Bên cạnh là bát muối thô, hành lá, ớt tùy gia giảm. Nước nhạt nhưng nếu thêm gia vị sẽ ngon, khi mới chan ra âu nóng hơi bay nghi ngút.
Đồng bào lôi trong túi ra bọc cơm nắm hay xôi màu của lá, vừa nắm chim chim vừa chiêu nước thắng. Nhâm nhi rượu nút lá chuối để sẵn. Thường tới chợ, chồng vào đây luôn còn vợ đi bán con gà, nải chuối, chiều dắt nhau về.
Tôi vớt miếng thịt vuông thành sắc cạnh, to gấp đôi viên đường mật, cho vào miệng. Không biết ngựa xích thố gì mà nó rắn, nó dai, nhai không chuyển hình, không dập vỡ, đến lúc nuốt mà vẫn mắc ở cổ, làm 2 muôi nước đầy mới trôi.
Một lát nguội, tôi không còn cảm giác trong miệng nữa vì mỡ tạo thành lớp tráng dày trong vòm họng, bít kín các khe hở lẫn mặt răng.
Đành chịu, ra khỏi chợ tìm quán bánh cuốn vậy. Vừa đứng dậy trả tiền, mà quay lại không thấy âu nhựa đâu. Khổ. Đồng bào cơ cực quá.
Trong hình ảnh có thể có: món ăn

Thứ Năm, 12 tháng 10, 2017

40 NĂM

Năm nay, Việt Nam sẽ kỷ niệm 40 năm chính thức gia nhập Liên hợp quốc. Mong muốn được thừa nhận trên trường quốc tế, được mọi quốc gia tôn trọng, cũng như tuân thủ mọi luật lệ của LHQ.
Giá như vậy thì tốt. Nhưng mong muốn chỉ là mong ước. Bởi đôi khi, chính VN phá bỏ các quy tắc quốc tế nên bị Bao vây và Cấm vận.
Như việc diệt trừ Pol pot, "đội quân nhà phật" giúp hàng xóm nhưng khiến đất nước lao đao còn hơn cả thời chiến tranh.
Nay bắt TXTTXT và tập đoàn tham nhũng VN xứng đáng bị bắt, tịch thu toàn bộ tài sản trả lại cho Đất nước và Nhân dân từ lâu rồi, # sẽ có lúc giáng. Nhưng cái cách hành xử đã ít nhiều phạm luật quốc tế.
Chắc biết vậy mà đành để TQ chiếm TS, HS, tuyên bố trên biển Đông, tự rút thăm dò, rất sợ kiện tụng...vì nước Đức, may ra là quốc gia cuối cùng ủng hộ VN trong sự vụ này, cũng sắp đóng cửa biên giới với người Việt.
Vẫn sống và làm việc theo xác, tức là đi dây và ngoại giao con ĩ, thì làm sao nhận được sự tin tưởng và ủng hộ từ thế giới.
Bao năm mà làm ngoại giao vẫn ngơ ngơ như anh đồng viết công hàm thì hỏi làm sao mà khá được.
Trong hình ảnh có thể có: 1 người

SINH NHẬT VẤT VẢ QUÁ

Sáng đưa "chị" đi chợ chuẩn bị cỗ sinh nhật cho thằng em. Tiện rửa xe cho chị. Ngồi cafe chờ, trả lời tin chúc mừng qua Zalo, Message mà đá chảy loãng toẹt.
Trưa cho con ăn xong rồi lại đưa vợ lên triển lãm, cầm tay dắt về phía VS chỉ tận nơi bức ảnh đầu tiên được tham gia 1 triển lãm tầm cỡ Cấp 3 giữa Trung tâm Hà Nội.
Anh em bạn bè tiện chụp mấy kiểu cho đôi uyên ương, chúc mừng bằng kem. Đỡ đói.
Đưa vợ về lại tất tả vào bếp chuẩn bị nồi niêu, xoong chảo, bát đĩa, rửa cốc chén.... Vừa rửa vừa bị mắng, sợ vỡ, vừa xin chiều lại lên phố.
Khuôn mặt vợ không vui. Vk nói chiều có khách còn đi chơi không ở nhà làm con sen thằng ở. Khổ quá.
Phi lên triển lãm lúc trời còn những tia nắng cuối chiếu xiên vào cửa, khách khứa đông nhễ nhại mồ hôi, quây quanh sân khấu.
Ông đạo diễn ra phổ biến Chương trình cho 5ph Trả tranh.
Ai ngờ gọi tác giả nhiều người ngủ quên, gọi chủ nhân bức tranh, mấy cô lại phải về nấu cơm cho má. Bức đẹp thì có mấy mẹ áo trắng, mũ cối ôm hoa áp sát 2 bên, chụp ké.... Suýt vỡ kịch bản. Cũng trát gato, rồi dọn dẹp, vác tranh về nhà. Vậy là hơn 6h tối.
Đi đường phải giấu mặt tác phẩm, sợ bị cướp, không cũng nhỡ ai nhận ra mà ném đá vào.
Tối ngồi ăn lẩu, uống rượu với các ace lâu niên mà vẫn phải trả lời tin nhắn bạn bè gần xa, ai cũng mắng. Say mà chưa kịp vui với bà con lối xóm, các bạn mạng chúc mừng cũng chưa kịp cảm ơn trọn vẹn, thật là ngại quá.
Cảm ơn cả nhà từ bạn bè tới bạt mạng đã gửi lời chúc mừng sinh nhật. Vui mà vất vả quá chừng. Huhuhu.

CHÚC MỪNG SINH NHẬT VỢ

Vợ tôi học cùng lớp cấp 3. Hồi đó ghét nhau lắm, bởi con gái thường hay già dặn sớm, nhưng đến lúc quyết định lấy chồng lại cuống hết lên. Tỉ lệ thành công thường chỉ còn 3/6.
Tôi vẫn hay bảo con gái: "Thời học sinh, con trai chưa dậy thì, nên không biết đẹp xấu gì đâu. Chỉ thích gái học giỏi thôi. Con nhìn gương mẹ xưa mà tập trung vào học con ạ. Giai khắc tự tới".
Vì từ lúc đi học, cháu nó đã có nhiều anh hay bạn trai gần xa để ý. Trừ hội bạn trước cấp 3, toàn bị ghi sổ với mách bố mẹ, giờ họ đứng về phía tôi trong các sự vụ bạo lực gia đình mà thường không do tôi gây ra, nên các sang chấn thần kinh cũng rất nhanh qua khỏi.
Lên đại học thì số bạn trai của cháu nó cũng cỡ số ngón 2 bàn tay trắng. Sau tôi thấy hết thằng bị đâm sau lưng, thằng bị bắn, anh lại bỏ đi lập nghiệp ở xa... Cuối còn 1 mống. Lo sợ phòng khách nhà ấy không còn ai tới chơi mỗi tối, tôi đành thế chân chơi tam cúc với ku Tún từ chiều, gách chân xem "Quyền được yêu". Uống 1 lần chè, 2 phích nước sôi, thận đâm ra giờ vẫn tốt.
Thằng cuối cùng í trước khi lên tàu bên bến nhà Rồng có bùa chú lại "lấy Tuấn thì không cần đàiiiii". Thật tôi khâm phục tầm nhìn xa trông rộng của nó. Giờ ai nghe đài phát thanh nữa. Tối vợ cứ ung dung xem "Cuộc chiến các nàng dâu" còn Syria, Triều Tiên đánh nhau khắc có tôi thuật lại. Hôm nào tôi ngủ sớm, vợ lại dí ngón chân tôi vào điện thoại, cầm xem tin tức trong các group tôi tham gia, chat tiếp với các bạn gái mà tôi đang chat dở. Vậy là thông tin mọi nhé. Ấy cũng là cách TC2 với TC5 đến tận nhà học tập, nâng cao nghiệp vụ thường xuyên.
Lại nói chuyện trước sau ngày định mệnh ấy, tôi cũng có vài cô bạn gái, toàn bạn hư hư đáng yêu, còn cháu nó cứ ngoan ngoan đáng sợ. Thế nên, từ khi lấy vợ, tôi đã tảy chay đạo khổng mà thờ đạo mẫu trong tim. Gặp họ hàng ở xa, cô bác lối xóm, ai có khen "Cái thằng chồng cái Giang, em mãi không nhớ tên, ngoan hiền đáo để". Tôi cũng lấy thế làm mừng.
Nhân ngày sinh nhật tôi, dắt tay vợ lên phố, được thằng bạn chụp cho tấm hình. Thằng này xưa chuyên văn Trưng Nhị, nhiều gái theo. Sinh nhật nó nhiều hoa, tôi vác hết về trải trước ngõ nhà nàng. Bác bá đi chợ cứ bán tín bán nghi, đồn đoán đổ điêu là Nhà ấy chắc con gái xinh lắm. Đó cũng là 1 nguyên nhân giờ tôi lâm vào tình cảnh nhàn tản, sung sướng như nông nỗi này. Lúc chụp, nàng bảo tôi đứng cao lên, xa ra... Không phải để tôn tôi lên mà í là không ai được phép đứng trước che mắt của nàng.
Nhân ngày hạ sinh 1 chị Rồng Xử Nữ, chúc chị luôn khỏe mạnh, xinh đẹp, thành công và bận rộn trong công việc để chồng chị có thời gian chém gió gần xa. (Tâm sự của 1 uber chuyên nghiệp).

Đối tác chiến lược

Này nước Đức, đừng lấy thịt đè người, cả vú lấp miệng em mà 1 mực đòi VN xin lỗi.
Ờ thì VN đã bắt người 1 cách trái phép trên đất Đức, nhưng cơ bản ku Thanh là đáng bắt, lò đang cần mồi đóm.
Mà VN là nước lớn, lớn về dân số, chứ VN không thèm so về kinh tế với Đức, top. 5 Thế giới thì có là gì. VN có thể chịu nhục với tàu, thế là quá đủ, chứ không chịu hèn với Đức đc.
Còn chuyện rút Đối tác chiến lực, 1 cái danh hão thì có là gì. Đối tác chiến lược đã mang máy bay tàu bò sang giữ giúp Trường Sa, lấy lại Hoàng Sa chưa hay mới chỉ kịp mời Tập sang xem bản đồ?
ĐTCL gì mà lấy mảnh đất Lãnh sự quán mất có 1 oi, xe Mẹc với Audi bán sang đây thì đắt ngất trời.
Nhưng cơ bản là việc cắt đi 1 cái danh hão, VN có thừa kinh nghiệm, giống như cắt chức 1 bt đã về hưu, hơi nhục tý chứ cơ bản chả ảnh hưởng gì.
Mà thôi ĐTCL thì chúng ta vẫn là Đối tác chiến thuật gì đó, giống như 1 BT về làm phó ban kinh tế, việc ăn ị cơ bản vẫn bình thường.
Nhưng mà XL hay trả người thì CP VN k làm được, nhục lắm. Vì vậy mà hôm tới qua Đức tôi sẽ chính thức đưa ra lời, đó chính là bìa 1 cuốn sách mà tôi đang cầm theo đây, tựa đề Xin lỗi em chỉ là con đĩ.

Thứ Năm, 17 tháng 8, 2017

HUYỀN THOẠI MÙA THU

Đây chưa phải là 1 tác phẩm kinh điển, nhưng đây là 1 tác phẩm rất được yêu thích.



















x

Truyện phim lấy bối cảnh vùng quê nước Mỹ những năm đầu thế kỷ 20, trước chiến tranh Thế giới thứ nhất, trải dài qua các thời kỳ và kết thúc vào thập kỷ 60. Câu chuyện về 3 anh em trai nhà Ludlow Alfred, Tristan và Samuel rất yêu thương nhau và cùng yêu một cô gái.

Bộ phim cho người xem cái nhìn về tình cảm gia đình, về tình yêu đôi lứa, yêu và được yêu. Ai xem cũng sẽ thần tượng vẻ đẹp hoang dã của Tristan, đó chính là Brad Pitt.

Đoạn kết bộ phim với lời đánh giá đến ám ảnh của người da đỏ già "Tất cả những ai đã yêu quý Tristan nhất đều đã ra đi trước anh và rằng anh là một tảng đá mà họ tự tông vào để rồi vỡ vụn ra"

Kết luận phải chăng là "Chỉ có đàn ông mới đem lại niềm vui cho nhau, nhưng chỉ cần 1 người phụ nữ xen vào lập tức niềm vui trở thành 1 điều xa xỉ."

Vậy điều gì đem đến bất hạnh cho những người đàn ông đó?

Chính là Susannah, người đã mang cả tình yêu và nỗi bất hạnh cho gia đình Ludlow.

Susannah, hiện thân của một người đàn bà, một người đàn bà mà cái tội lớn nhất của nàng là quá xinh đẹp, nàng trải qua các cung bậc:

- "Tình yêu ngây thơ, trong trắng, ngắn ngủi" với cậu em út.
- "Tình yêu trong mãnh liệt như giông bão, trong khắc khoải đợi chờ và dang dở" với Tristan.
- Và kết thúc trong bi kịch với người anh cả..!

Có người sẽ trách Susannah tham lam:

- Tất nhiên là nàng chỉ yêu Tristan. Nhưng cho dù cũng yêu nàng và đáp lại tình yêu của nàng thì bản chất hoang dã trong Tristan luôn thúc đẩy chàng ra đi. Tình yêu cũng không thể giữ chân chàng.

- Yêu người mà không thể hiểu, không thể chia sẻ, không thể giữ được người yêu, chẳng phải là điều cay đắng nhất đối với một người con gái đang yêu sao?

- Trong sự tuyệt vọng, nàng đã đi theo người anh trai. Nhưng thử hỏi trong những ngày tháng sống trong đầy đủ êm ấm ấy, có khi nào nàng nguôi nhớ về Tristan?

- Gặp lại chàng ở hội chợ, thấy chàng hạnh phúc bên vợ và con, tim nàng hẳn nàng thắt nghẹt lại vì đau đớn, vì ghen tuông. Và kết cục là nàng không thể chịu nổi sự đớn đau dằn vặt ấy và lựa chọn cái chết.

Ở khía cạnh Nghệ thuật:

- Trong film, nàng xinh đẹp, ngây thơ, trong sáng như thiên thần với đôi mắt to và giọng nói nhỏ nhẹ nhàng như hơi thở, quyến rũ khi thủ thỉ vào tai. Nàng hay mặc bộ đồ trắng tinh khôi, yếu ớt, thơ ngây, thánh thiện và mái tóc sexy khiến ai cũng yêu, cũng muốn che chở cho nàng.

- Nếu Brad Pitt vai người con thứ Tristan có mái tóc dài hoang dã như người da đỏ thì Anthony Hopkins trong vai Đại tá Ludlow với mái tóc búi phía sau rất quý tộc. Còn Susannah có mái tóc bồng bềnh xõa sau lưng, một vài lọn tóc xoăn xòa trước trán dễ khiến người khác nghĩ nàng sẽ khổ, cả mái tóc xù mì của nàng 1 cánh rừng âm u vừa kì bí muốn khám phá, muốn hít hà mùi hương của rừng, muốn đan những ngón tay qua từng sợi tóc óng mượt dưới nắng, vừa muốn luồn từ phía cổ, vén ngược tóc lên, làm lộ ra cả khoảng gáy trắng ngần, mênh mang, mê li như bắt gặp ngựa bạch 1 sừng trong rừng sâu. Mỗi khi gió thổi, mái tóc tung bay rồi rũ xuống che khuôn mặt, khiến ánh mắt như nấp sau rèm hoang dã và ma mị. Lúc đó, đặt môi hôn sẽ đau nhói như cỏ chọc, dặm như nằm trên rơm, thật miên man thích thú. Lướt lên chân tóc, nhay dái tài dày dặn như ngậm ti mẹ xưa kia.

Vậy nàng có đáng giận không? Không, không bao giờ. Thương còn chả hết.

Ấy vì Nàng là Người con gái của Mùa Thu, Legends of the Fall.

CHƠI CHỮ

đảng chơi chữ.
Rõ ràng.
Chỉ có đảng mới giỏi như vậy.
Con đường tránh lùm xùm dài 12km, sau 1 đêm nhoằng cái đổi sang 12% vat.
Dân bất bình chửi Tổ Xư CL, giờ thành ra Thị xã Cai Lậy.
Không trùng hợp đâu, sắp đặt cả đấy. Tự nhiên hòa cả làng. Chỉ có đảng mới tài như vậy.
Không có văn bản thay thế tự động nào.

Chủ Nhật, 13 tháng 8, 2017

CIRCLE OF LIFE

Vài ông cụ tuổi quá cổ lai hy đi mua dâm, bị bắt phạt.
CA răn đe mà dân tình không ngớt lời khen ngợi bị can.
Trầm trồ vì ông cụ khỏe mạnh mà ít ai chê người dính án.
Vì mại dâm là phạm pháp nhưng ngành này hiện diện khắp mọi nơi.
Lệ khiến những lão già đứng đắn không chơi mà chuyển sang xàm xỡ con trẻ.
Sau lão già vẫn khỏe, dù bộ luật bảo vệ trẻ em đã có từ lâu.
Trong đó mục tiêu phổ cập tiểu học được đưa lên hàng đầu.
Và để thu hút sinh viên, ngành sư phạm có điểm sàn bét bảng.
Vì giáo dục bị coi thường, xã hội vô cương nên ngành CA được ưu tiên tìm việc.
Lượng nhân viên ngành CA tăng đột biến nên vừa phải nuôi mại dâm vừa phải phạt ông già.
Rồi sẽ lại có ông già bị phạt vì mua dâm và người dân lại vỗ tay khen ngợi.

Thứ Sáu, 4 tháng 8, 2017

VỀ QUÊ

VỀ QUÊ

Xem hôm nay thu xếp công việc đưa con về quê chơi. Trẻ con hay người lớn cũng thế thôi, không gần gũi thì sẽ không cảm thông, không yêu thương quý mến nhau được.

Ngày ấy, trừ những lần theo bố hay ra ông bà ở ngoài đê, chống lụt, lội nước xem bóng đá... tôi lại được gửi về quê.

Quê bố mẹ tôi vùng trung du trải từ Phú Thọ lên Tuyên Quang. Hồi ông bà nội còn sống, cả mấy gian nhà, khu vườn đoạn Z2 trên đường Đoan Hùng lên, đã quá thân thuộc. Giặc Mỹ ném bom Việt Trì, ông nội đưa cả nhà chạy ngược. Giờ muốn quay lại Dữu Lâu, đất tổ cũng chả còn để thờ cúng, thành khu đô thị hết rồi.

Vùng đất đỏ, hợp với dứa, mít, ăn chảy máu lưỡi, rôm sảy đầy người, ăn hạt mít luộc rắm thối um. Sáng cùng bà chị vào viện Phù Ninh vặt đỗ, về bị chị lừa "Nhắm mắt tao dắt", mà xục vào bãi cứt trâu, lút nửa ống đồng. Trưa đi cuốc giun cho ngan ăn, 1 con le te, bị anh bổ cho đứt đôi người. Có hôm sốt cảm mà ngủ lăn quay giữa hè cả buổi. Tối lại nằm phản nghe bác hát với đọc thơ, bài "Ai đứng như bóng dừa" tôi thuộc từ hồi đó, ông cụ là thầy giáo toán mà lãng mạn gớm.

Nhà 2 bá, chị ruột của mẹ giữa ngã 3 sông Lô, nước lên lại theo các anh chăng lưới bắt cá giữa ruộng. Vớ được con chép là hiếm vì nó khôn, nhưng thịt chép đồng ngon đáo để. Chiều tà lại lên đồi đá bóng. Chỉ vì bắt chước quả mu lai má F. Rijkaard ghi bàn trận ck với Benfica mà toét cả móng chân. Nhà bên có mấy ae trai, nhà làm đậu, ăn đậu nóng hổi vừa gỡ khỏi vải xô nó bùi, nóng mà lành.

Hôm khác đi bộ lên trường cấp 3 Đoan Hùng, nhà mỗi anh Thịnh, thấy thằng em Hà Nội lên, anh lùa bắt luôn con gà rồi 2 ae tập cắt tiết, vặt lông, luộc chấm ăn... kể cũng giỏi, lần đầu tự làm gà đấy.

Có năm lên Hương Cần nhà cô ruột, nhà toàn giáo viên, đầy sách, vớ tập Tam Quốc đọc say mê bao nhiêu thì nghe ông nội thằng ku em kể trận Hứa Chử cởi trần chiến Mã Siêu hấp dẫn bấy nhiêu. Hồi chú còn sống có tài bắn chim, chim ngói với chim cu, nhỏ nhưng thơm và rắn, chứ không lộp bộp như bồ câu quay Hà Nội. Tối, chú lắp đèn lên đầu, cầm nỏ ra suối bắn tôm, lúc về cả nhà đã dọn mâm ra giữa sân, dưới ánh trăng và rùng núi trùng điệp tứ phía, bây giờ mới thấy đẹp, chứ hồi đó tối không dám ra khỏi cổng. 1 lần em ruột chú chở lên nhà ông bà, còn đoạn cách nhà 4-5km đường lầy lội, 2 chú cháu cứ vừa đi vừa dắt, trong làng dân tộc Mường có đặc trưng món bánh, xôi gạo nếp nương thím lừng. Nhà sàn gió lùa lồng lộng, đêm ngủ rét run, đầu kê lên gối mây, vuông, cao tới 10cm, đau hết cổ.

Mấy năm sau thì lên Tuyên Quang, vùng thung lũng giữa núi, năm nào cũng ngập. Dân chạy lên đồi UB trú, ai ở lại nhà thì lên hết mảng, neo vào cây đa đầu nhà. Món dưa lá sắn ở đây và món tằm sắn trên Yên Bái, nhà bà dì, là 2 món tôi khuyên mọi người nên ăn ít nhất 1 lần trong đời, cực kì thú vị. Nước rút, con chào mào trong lồng của anh Hải đã chết khô vì đói, ổi bên đền rụng thối sân, ngoài bãi Soi, ngô ngã rạp, lúa trên đồng úa mục. Hôm sau, ra đồng bắt rô, tôi dẫm be bét, rô trốn sạch xuống lốt chân, các anh cú lắm. Trong sân mà, bác trai vớt bùn reo mạ. Tới hôm nhổ mạ, cấy thử, trong đời tôi chưa có hôm nào đau lưng như hôm ấy, kể cả lúc có 5-7 cô bồ các cụ ạ (phét thế).

Tự nhiên lại nhớ tới cô bé Quyên bên hàng xóm nhà bác, nhiều răng, kháu khỉnh, thấy thằng ku Hà Nội đẹp trai, nhanh nhẹn, dễ ăn, dễ uống, ăn nói có duyên... mà kết kết là.

Không biết bây giờ em nó ra sao.

Ngày thương binh liệt sỹ

Là Ngày lễ này ghi nhận những đóng góp của những người lính Việt Nam đã hy sinh xương máu, vùi chôn 1 phần cơ thể vào đất, hay ngã xuống vì mảnh đất này, đó là truyền thống uống nước nhớ nguồn, đền ơn đáp nghĩa, ăn quả nhớ kẻ trồng cây của dân tộc Việt Nam.

Lễ tưởng niệm năm nay như tôn vinh tinh thần hòa hợp dân tộc, không hình ảnh nào hay hơn bức ảnh người lính đội mũ VNCH và cầm cờ CS.

Xin nghiêng mình kính cẩn trước hình ảnh những người lính Việt Nam.

DU LỊCH VIỆT

Tin vui là Việt Nam đứng thứ 7 trong top 20 nước đang tăng trưởng du lịch mạnh mẽ năm 2016, tăng 24,6% lượng du khách nước ngoài so với năm 2015.

Nhưng tổng số chỉ bằng 31% so với Thái Lan, tuy tiệm cận 83% của Indonesia.

Điều đó có được là bởi sự phát triển các tour du lịch 0 đồng, tích cực mời ông già bà cả từ những vùng hẻo lánh nhất của Trung Quốc sang thăm, những người mà có khi cả đời chưa biết Thẩm Quyến, Hongkong nó nằm ở mô. Những khách Tàu thậm chí không ăn lấy 1 cái bánh rán trên phố cổ.

Và không thể không kể tới những khách tây balo, du lịch bụi, họ có Guide book trong tay nên có thể mua chính xác chai bia Hanoi tại đâu với giá 10 ngàn. Những khách tây này chi tiêu tằn tiện nhưng luôn đòi hỏi tiện nghi, đẳng cấp cao. Nên nhiều tour guider muốn vả vào mặt bọn tây bựa này mà vì quốc thể họ phải dằn mình.

Vậy nên du lịch đóng góp vào GDP Việt Nam bao nhiêu %? xin thưa chỉ khiêm tốn 6,6%, tức là không bằng 1 công ty bột giặt, đứng thứ 40/184 nước về quy mô đóng góp trực tiếp vào GDP.

Trong khi GDP chúng ta đứng ở đâu? Hơn 300 tỷ đô hạng 42 thế giới, nếu so với Indonesia với 1.223 tỷ USD, Thái Lan với hơn 655 tỷ USD.

Những con số đó cho thấy Du lịch Việt Nam chả hiệu quả gì cả, khách Tây, Tàu đông chỉ ỉa đầy bể phốt các thành phố. Dân mà bực mình chửi Tây, liền bị dân khác bâu vào chửi, mất đoàn kết không chịu được, Bác còn sống chắc đau lòng lắm, dù biết thừa.

Nhân câu chuyện đuổi Tây xuống oto, hay xuyên Việt mà mất xe đạp, tôi không ủng hộ quân vô văn hóa, trộm cắp (không đề cập quân tham nhũng trong bài này). Nhưng cả quân ta lẫn Tây, Tàu... phắn bớt đi để xã hội thoáng hơn, chứ chúng chả giúp gì cho đất nước này cả.

Tiếng bom Sa Diện

Ngày 19.6.1924, sau khi sang Quảng Châu, anh hùng Phạm Hồng Thái giả danh ký giả lọt vào Khách sạn Victoria tại tô giới Sa Diện ở Quảng Châu để ám sát toàn quyền Đông Dương, Martial Henri Merlin. 

Merlin chỉ bị thương nhẹ, nhưng Phạm Hồng Thái phải gieo minh xuống dòng Châu Giang tự tử, chết ở tuổi 28.

Ông được dựng tượng còn sự kiện này được khắc bia tại công viên Quảng Châu.

Có lẽ vậy mà Tung Cua cho phép lộng hành trên biển Đông, xâm phạm Lãnh thổ, không tôn trọng chủ quyền của VN.

Đúng như câu thành ngữ của người Đức rất hay như này: "Wie du mir, so ich dir" tạm dịch là "ăn quả khế, trả cục vàng, may túi 3 gang, mang đi mà đựng".

Còn muốn cả thể giới khen ngợi như Obama bắt Bin Laden thì hãy chứng minh 1 bên là Bin và mạnh như Mỹ.


Thứ Hai, 3 tháng 7, 2017

Ngày gia đình

Dĩ nhiên gia đình gồm có nhiều người, nhưng trùng tháng sinh con gái nên tạm viết về 1 mẩu đặc trưng. Ý là vậy.
Vừa xong sinh nhật con gái, lại có kết quả thi tốt nghiệp cấp 2, bố mẹ chúc mừng "chua cống" hoàn thành nguyện vọng, tiếp nối con đường bố mẹ xưa đã đi, lại đăng ký vào Cấp 3 Thăng Long, trừ điểm không giống, cấm lại học khối A con ạ.
Con có nhiều nét di truyền từ gia đình ta, da rắn từ đời Bà Nội của bố, cái thái độ tinh tướng, ăn cũng cành vẻ như mẹ, cũng kiểu lộp chộp, tự tin thái quá của cha.
Nhớ xưa, lúc chưa đi học, đã cùng bố leo lên sân khấu, nay bệnh bà sao cũng đã định hình, việc gập chăn màn như ổ lợn vẫn truyền thống bao năm, nết cầm đũa cũng chưa bằng ku Tít.
Ngày gia đình, chúc Cún không ăn mặc giống mẹ; nhẹ nhàng tiêu tiền giản dị, không xa đà thời trang, phân xón; ý nữa là nên ăn hành, chứ bát phở trắng ởn, bố nhòm đã ngại; Nên học bố ở tác phong nhanh nhẹn, ngăn nắp, chịu khó giặt giũ, rửa bát, quét nhà, nấu cơm, đi chợ...
Có vậy mới là 1 gia đình, bố vừa đỡ mệt vừa có thời gian hãnh diện về gia đình ta, lại còn khoe lên trên mạng.

NGA MĨ ĐÁNH NHAU VÀ HÀNH ĐỘNG CỦA CHÚNG TA

Sau 1 năm zời zậy sóng, dân mạng lên đồng vì hợp đồng tình ái giữa Mỹ và Nga.
Thay vì chém nhau trên giường, họ lôi nhau ra tòa nhằm bôi gio trát trấu vào cả mặt đàn ông Kinh lẫn đàn bà Giao Chỉ, đứa nào cũng không đáng để bênh.
Đó há chẳng phải là chống phá dân tộc này sao, tội này có tuyên chắc phải cực nặng.
Tuy vậy, tòa quyết định cho Nga tại ngoại, Mỹ tiếp tục nghiên cứu hồ sơ.
Đổi lại, bắt giam mẹ Nấm tội chém face, tuyên chuyền trống phá nhà nước. 
Nga Mỹ nhường bước, Trung Kuốc lên ngôi.

Con số mà biết nói năng!?

Viện Chiến lược và phát triển GTVT phát ra hơn 16.000 phiếu khảo sát, thu về 15.000 (Hà Nội sao ít dân đến vậy) và kết luận HƠN 90% (chính xác là 84%) người Hà Nội (dân ở hay khách đi qua?) đồng ý cấm xe máy.
Thật sự nếu tin vào những con số CB đưa ra thì chúng ta lên CNXH lâu rồi, giờ đang ngồi cung trăng cơ. Vẫn viển vông như mấy chục năm trước.
Chứ hệ thống hạ tầng như này, BRT chộp giật, cấu đường hiện hữu, đường sắt trên cao Hà Nội chậm như Metro Sài Gòn; chỉ 1 xô nước đổ xuống Hà Thành, đường bớt xe máy, chắc 1/3 chuyển sang oto là đã tắc điên, tắc đảo. Ý thức dân đen tham gia giao thông chuẩn chỉ như hành động của quan... mong gì.
Vậy thì đừng áp chế xe máy với mục đích cứu BRT hay đường sắt trên cao.
Dân ta có tiếng ma lanh, họ tự biết cái gì hay, cái gì lợi mà bỏ xe máy ngay khi giao thông công cộng như Sing, như Nhật.
Có chăng lưu ý những người đi xe máy hãy mang mũ bảo hiểm khi ngồi trên xe, tuân thủ tín hiệu ngay cả lúc nửa đêm, sáng sớm.
Hãy vì sự an toàn của mình, vì vợ con mình, chứ quan tâm làm đếch gì mấy miệng quan như trôn trẻ.

KU SỨT

Nhà có 2 anh em, đều theo nghề xây dựng. Thằng em vào trường lúc máy 286 là đỉnh cao nhân loại, thế là chọn món công nghệ thông tin. Suốt 5 năm, thay vì lập trình tính toán kết cấu hay áo đường, duy nhất ku vận hành thành thạo trình Nero, ghi lại những hình ảnh cấp 3, bán cho ae cùng khóa. Xem nhiều nên ysl, đi Đồ Sơn bơi mà duy nó ngồi ngoài trông đồ, không mảy may mất mát.
Nói về trí nhớ siêu phàm của nó thì may ra có 1 ku dưới HP đọ được. Trên thư viện KHKT thời đó, ku được mệnh danh là Footballer, không vì tài đá bóng mà chỉ vì trí nhớ như Bách khoa toàn thư, về các cầu thủ, các trận bóng, những tình huống hâm dở, về vợ con, hay chuyện đụng xe, gẫy chân. Nếu VFF lập dự án nghìn tỷ để thống kê lịch sử bóng đá nước nhà thì chỉ cần mời nó 1 chầu bún đậu chị Huệ, 1 cốc nước chè cô Phương bạn sẽ được nghe ngọn ngành, đầy đủ và thú vị gấp vạn. Ấy, rồi cả nhân viên thư viện, ai nghỉ, ai làm, ai dê, ai tục... nó vẫn nhớ.
Khuôn mặt khắc khổ, thật thà, dáng người thô vụng, hàng răng cải mả, thở thôi đã thối, khi nói nhiều và nhiệt tình không kìm được nước bọt... càng khiến câu chuyện dễ tin.
Cho đến 1 ngày, giời xui đất khiến thế nào mà nó nhặt được coupon sửa răng gần viện K, nhét vội con SH vào mồm, nụ cười giờ như Việt Trinh, trắng lóa trên khuôn mặt đen xám, tự nhiên, ít nói chăm cười, hòa đồng gấp bội.
Xưa mới chỉ lười việc nhà, ngồi xa lông hô hào cổ vũ, vận cái tài học từ chuyên văn Trương Nhị mà bình thiên hạ, thì giờ anh bớt hẳn, xách xe giúp đỡ gần xa.
Gớm. Nhiệt nhiệt là. Từ giúp bạn đám đau, chụp ảnh đám cưới, tổ chức bóng đá, lẫn mẫu thời trang, trưởng BLL sẵn sàng nhận hàng passée cho vợ đặt mua áo áo, quần quần, đến lúc bị bùng lại về bóp lưng trừ nợ. Ai cũng quý, đặc biệt gái già. Thế là sóng gió đầy nhà, nghiêng giàn thiên lý.
Giờ lại thêm mẹ ốm nặng, ku out hết các group, nhắn tin cho tôi, 1 chuyên gia Thanh Tâm, nhờ tư vấn. Ku lại ước Thà cứ như tôi ngồi wc chém gió, hơi thúi, nhưng vợ đỡ nghi. Đằng này, nhiệt tình nắng gió, thân zai dặm trường, chả được miếng nào mà vợ cứ cằn nhằn, thật quá ư vất vả.
Giận vợ mà ku vẫn nói về vợ hết sức yêu thương, trìu mếm, vẫn 1 câu U nó, 2 câu Bu mày à. Thấy vợ chồng giận nhau, 1 chân nó khịu xuống chấm đất, đôi mắt đỏ hoe, rưng rưng đẫm lệ... tôi vội quay đi, kéo vạt áo lên chùi. Thương quá là thương.
1 là lỗi ham chơi, đàn đúm, nhiệt tình quá mức, bạn bè lại hay trêu vun vén lung tung chứ thực chả có gì. Nhưng lỗi lớn nhất là cải lại hàm răng, nụ cười đẹp như quảng cáo vietnam airlines, thơm như múi mít, vừa trắng, vừa ngọt ngào, không mết mới lạ, không ghen thì đã chẳng yêu.
Thôi ku sứt ạ, chịu khó mấy hôm vì chỉ Tình yêu là có lỗi.

Thứ Sáu, 2 tháng 6, 2017

KỸ NĂNG XỚI CƠM

Múc Cơm hay nôm na là Xới Cơm.
Ở nhà, phần vì ăn lắm (nên mới hay ngồi WC viết bài, ace biết cả rồi), phần vì phận tôi đòi, nên hàng bữa tôi cứ ôm nồi cơm thôi.
Lúc đầu xới bằng đũa cả, 1 đũa thôi, ối dồi, vợ chửi "định cúng tôi à", nên bây giờ phải 2 khều, kể cả là 1 hạt. Đưa cho vợ 1 tay, nó quay lơ đi cứ như không thèm ăn nữa, tay tí trĩu xuống bát nước mắm. Lúc xới đầy thì tự gạt sang bát mình vì con nó bảo "con chan canh bây giờ". Xới ít quá thì mẹ vợ hỏi mát "nhà mới nuôi mèo à?" giật hết cả mình.
Sau tôi học mãi cũng khôn ra, xới khéo lắm. Hớt lớp mỏng trên mặt, dày bằng đầu đũa, hoặc nhão hoặc khô, hất sang bên rồi mới múc lớp dưới đơm vào bát vợ, từng lớp, từng lớp mỏng như tàu phớ, khi vợ đưa đũa lên miệng rất vừa nhiệt, thậm chí không chảy 1 tý son nào.
Xưa nếu bếp củi hay rơm, mở vung trên nồi, bụi và tro rơi 1 góc, vợ lại bắt tôi ăn hết, sạn đắng mồm, giờ nồi cơm điện thì chỉ phải lau nước nhỏ ra sàn thôi, kẻo rộp gỗ của bà.
Đến bát thứ 2 thì đào lớp mặt xung quanh lấp xuống chỗ vừa múc, như lấp đất cho mộ, lộ ra lớp cơm ngon thì xới ngay cho vợ, ăn vừa ấm. Cơm mà khê có khi cháu nó đá cả mâm, cơm mà nát ăn cả nồi luôn, nhão ngon như cháo, rưới nước mắm mà ăn, chan đầy nước mắt.
Bát thứ 3, thì đánh đều lên, đánh khẽ thôi, xưa dùng 2 tay 2 đũa như đánh bùn, chứ bật cơm lên vung, vợ lại quát "Nát". Ăn nhiều, ngượng, mà không đi đâu được, chống đũa vào bát lập tức bị phi cái dép vào giữa mặt, cứ ngồi im mút đũa chờ vợ ban ân "Xới", là 2 tay nhận lấy, đôi mắt sáng rực, đuôi ngoáy tít.
Cơ khổ.

MÙA HÈ KHÔNG YÊN Ả

Hôm nay Hà Nội nóng, nắng đậm đặc chất Hà Nội, trời cao, trong xanh tới mức vài đám mây như tan vữa ra dưới cái nóng.

Được vài hôm gió mát về chiều, Hà Nội lại trở về với khí hậu lục địa, không gió, tịnh không gió tự nhiên từ sáng tới tối. Cành lá im phắc trên cao, mấy loài hoa mỏng như hoa giấy bằng lăng khẽ hà hơi đã rung rinh vậy mà cả ngày như chết cứng, đông lạnh giữa đám lá xanh sẫm và những quả cầu gai  bức bối.

Thoảng, cháu học sinh nữ phi xe dưới tán làm lay động hàng cây khiến ánh mắt ông cụ bên quán nước sắng rực ngỡ là cơn gió cái. Giữa trưa, trong bóng râm mà còn lên gần 50 độ, người đi xe hãm trước ngã tư cả trăm mét để nú dưới tán cây, 1 kẻ đơn côi phi quá đà sát đường vạch trắng sẽ căn đỉnh đầu ngay dưới tán đèn đường, 1 sự bấu víu cuối cùng trên con đường rực nắng.

Nếu bên Sing hay Nhật, ngày này cũng nắng nóng như vậy, trên mặt đất vắng vẻ, chỉ dưới tàu điện ngầm là đông, thì ở Hà Nội không biết bao giờ mới có. Nhưng không lười biếng, người Hà Nội càng nắng nóng càng hối hả, khẩn trương, thực ra là chạy trốn tia Uv thiêu đốt làn da châu Á mỏng manh, càng phóng nhanh, gió càng mạnh, càng mát, sảng khoái tới mức chả cần mua oto làm gì. Họ không xấu hổ mà sẵn sàng banh chân cho khỏi nóng, để mồ hôi chầm chậm chảy từ bẹn thấm xuống tất. Càng oi, người Hà Nội càng hiên ngang, khuyềnh khoàng banh 2 tay cầm ghi đông, thật ra cho nước từ nách bay hơi qua ống tay chứ không chảy đẫm thành hình tam giác màu thẫm ôm từ lá lách xuống eo, những sợi lông nách trĩu nặng bởi nước mà thẳng đuỗn chấm tới đường may giữa ống và thân áo, thậm chí thò ra chào mặt trời.

Ngày này xưa xửa, nếu về quê thì cả ngày lặn lội đồng, bờ sông, mép vườn bắt chim, soi ve. Đến chiều tà, sau bữa cơm đẫy bụng có khi ngủ luôn trên phản ngoài hiên, nếu đi công tác với bố thì cả đêm trằn trọc ngủ bên ông cụ ngáy như sấm, đến canh 2 canh 3 mệt quá mà thiếp đi, chân cố chụm để hứng gió từ cái quạt con cóc. Ngày nào ôn thi hay học thêm buổi chiều, cả trưa vẫn đánh mỗi quần đùi, trần trùng trục ngủ ngon trên gác, kệ cái nóng hầm hập như sấy, má với trán hằn sợi chiếu, lưng dính cả giấy báo lẫn sách vở vứt lắn lóc bên cạnh, in lên da thịt như mốt săm chữ Arab ngày nay. Dưới chân, cái dép tổ ong như chảy ra, quai cao su thì trực trật, nhỡ tuột chỉ có nước nhẩy lò cò trên nền xi măng nóng như chảo rang. Về nhà may được cốc nước chanh pha đường đỏ.

Hà Nội bao năm vẫn vậy, vẫn oi nồng, đậm đặc như nâng người lên trong những bước đi chậm chạp, không khí như chuyển thành ozon mà sao khó thở, nóng rực cả phổi, phần trên như sauna, tong tỏng vã ra như tắm, phần dưới như sấy, hầm hập từ mặt đường loang loáng ảnh gương, khúc xạ ánh sáng, mồ hôi muối vừa ngấm ra quần đã bay hơi tạo thành vệt như vẽ bản đồ, tiếng ve khan cũng nấc lên thành cục vì khô mồm.

Rồi mấy hôm nữa lại mưa, mưa xối xả, ngập lụt tùm lum quang các khu lao động, rác rưởi trôi nổi tạo thảnh vệt thời gian trên tường.

Căng. Năm nay lại mùa thi cccm ạ. Lo quá.

Thứ Năm, 25 tháng 5, 2017

NGHỈ HÈ

Ngày bé, cứ tháng 5 nghỉ hè là tôi lại được theo bố đi công tác. Xóm Đồng Tâm ngày ấy mưa là ngập, nhà trống đằng sau, ao ông Chương thả cá, nhà bên bán bánh phở, đằng trước là ngã 3, trung tâm của xóm trong, dưới cây bàng đầy sâu róm là vòi đồng thò ra từ cục bê tông, cứ 2-3h sáng, các chị các mẹ lại xếp hàng, chửi đánh nhau chỉ vì 1 xô nước sạch.
Nhà lại có cô em gái, quấy quầy quậy, mẹ không thể trông cả đôi, vậy là thằng anh thu dọn quần áo, mấy quyển sách, 1 quyển sổ tay bằng giấy xi măng, tự đóng, ghi những từ tiếng Nga, cố mà học thuộc. Sau này, cái thú đọc sách nhỏ, bìa mềm, truyện cực ngắn, 100 bài thơ hay VN thế kỷ XX... tôi vẫn giữ.
Từ Hà Nội, bến Nứa, xe của Tổng Công ty Xi măng đón từ sớm, đi mất cả ngày vì chờ phà Phả Lại hoặc phà Bình.
Tới dãy nhà Tập thể bố ở cách nhà máy xi măng Hoàng Thạch chừng 800m, lúc chập choạng tối, giữa đường qua nhà máy là chợ. Những dãy nhà cấp 4 lợp mái ngói, xám xanh vì bụi xi măng, bao xung quanh 1 sân bóng đá và 1 sân bóng chuyền, phía trong là mấy xà đơn, xà kép. Đầu đằng này là dãy nhà vệ sinh công cộng, ngồi xổm trên 2 viên gạch đỏ, thả tõm xuống cái hố đen ngòm sặc mùi xú uế. Sáng dậy sớm tập thể dục xong là ông cụ lại thúc tôi đi vệ sinh, dù không buồn, để tránh lát nữa tắc đường, xếp hàng chắc tới trưa. Giờ vẫn vậy.
Mỗi phòng 4 giường đơn, 1 tầng, giát gỗ. đầu giường gấp chăn màn phẳng phiu, 1 số chú lười để nguyên màn, hoặc làm ca 3. Chú nào về nhà thăm vợ lâu lâu lại dựng giát lên vì sợ bị nằm nhờ, hay nhẩy nhô, nhảy nhoàng mà gãy. Giát cứng, trải chiếu, vậy mà vẫn nằm được, chứ bây giờ vợ đuổi, đạp xuống nằm sàn gỗ đã đau hết cả lưng, vội vàng xin lỗi để còn nằm đệm, không thì chết.
Cuối gường đặt cái quạt con cóc để trong màn, thi thoảng đạp đổ, cháy mà phải quấn lại. có chú nào đi trực thì có gối, không thì tôi thường gác đầu lên bắp tay bố. Ngày oi, ông cụ lại thi thoảng phơ phẩy quạt nan hoặc báo, cơ mà vẫn không ngủ nổi, không phải vì nóng mà vì ông cụ ngáy, ngáy như sấm, đến canh 2 canh 3 tôi mới mệt quá mà thiếp đi.
Trước giường là 1 hòm gỗ có khóa, cất cả quần áo, đồ khô lẫn thức ăn. Phía ngoài cửa là 1 góc nhỏ có giá, các chai lọ gia vị, làm bếp chung cho cả mấy ae biệt phái. 1 bếp dầu phòng trừ mất điện còn lại đa phần đun nấu bằng bếp lò xo Liên Xô, uốn ngoằn nghòeo trên rãnh gạch chịu lửa. Đấy là đoạn dây điện  trở, thiết bị điện loại 110V chỉ cần móc vào 1 nửa lò xo là xong, rất tiện, 1 nửa đỏ rực như bóng đèn, phần còn lại tối thui. Nhưng làm như vậy hại, lò xo mà đứt lại kéo giãn mà sập vào nhau hoặc khẹp nối bằng dầy đồng, dây nhôm 3-4ly.
Ngày lạnh, gió rít cả cửa trước lẫn cửa sổ phía trong, cả trên mái, cái chăn chiên không đủ ấm, ông cụ đun nước vào cái xô cho tôi tắm, bằng dây may xo đứt, buộc 2 bên cái đũa, thả vào xô, gọi là tàu ngầm, bọt xùi lên ùng ục, nhưng cấm được chạm vào, thông thì bây giờ không gõ chữ ở đây.
Liền đấy là dãy nhà dành cho công nhân, cán bộ nữ, có cô Họa ngực to, đi lại đánh mông tanh tách, một lần trong ca trực các chú úp 2 bát vào ngực tôi bảo đi lại trên bàn, trông như thật. Cô nhìn thấy chỉ lườm rất xinh.
Phía trước phòng bố ở là 1 lỗ tường, bên ngoài là cửa gỗ, bên trong đút cái tivi đen trắng, cứ tối bật lên để các chú toàn khu ngồi xem. Sau phiền hà, rắc rối, film không có, toàn tuồng chèo với thời sự tuyên truyền vớ vẩn mà vẫn có người chờ, không được là ném đá vào cửa gỗ, lên tận mái, vỡ ngói, bố đổi sang gian khác.
Phía sau là cái ao tôi đã học bơi, bẩn thỉu, tanh mùi bùn, lần bố thả tay mà làm bụng nước, no bùn lẫn bèo, nghĩ ra lại thấy ngon.
Đường ra ao đi qua bể nước to, nửa nổi, 1 bên cho nữ có cánh, bên nam không cửa, các chú mặc quần bộ đội, dán chặt vào thịt, lông hằn lên xanh lét, không cởi mà cũng như tồng ngồng. Các chú múc nước bằng 1 gầu cao su, buộc dây chão, lao xuống oàm oạp, đôi khi dây đứt gầu nằm đáy bể phải khều hay trèo vào bể để vớt. Thành bể bê tông, sỏi lòi ra trơn bóng vì chú nào cũng kị lưng vào thành bể như trâu. Lúc tắm đông, các chú lại nhờ nhau kì bằng dép tông hay dép cao su, mốt thời đó.
Ngoài ra còn dùng cách hút nước ra khỏi bể bằng ống tuýp cao su D34, hút móp má, hoặc bịt đầu thò thụt liên tục tới khi trào lên, xả vào đầu đầy xà phòng Liên Xô, quần áo hay rau, gạo. Hồi đó tôi học được cách ngắt rau muống, xanh móng, bấm được là còn non, ăn tốt. Hôm nào lười mà chặt bằng dao, y như rằng, tới bữa nhè ra 1 đống xơ ở góc mâm, bên cạnh đống sạn bằng hạt đỗ. Đãi dối thì đắng mồm, mẻ hết răng. Gạo không sát chặt tay cũng hôi hoặc đỏ bát. Bữa ăn chủ yếu là tương, vừa chan vừa chấm, món dưa nấu thịt thỏ mang từ nhà đi, trứng và thịt lợn là món xa xỉ, tịnh không thấy thịt bò, kể cả trâu.
Đôi khi, bố quấn quạt Orbita có tiền cải thiện, qua chợ mua thịt gà hay con ruốc rang đen, ăn ngon ngậy như trứng kiến, món rươi như lai giun với rết, thân ánh 7 màu, đập trứng rồi chọc đầu quạt con cóc xuống đánh tan. Mấy món đó chỉ có ở vùng nước lợ Quảng Ninh, Hải Phòng, Hải Dương hay Thái Bình. Hôm đặc biệt sang chợ Mạo Khê ăn phở thịt lợn, cũng hành xanh, tương ớt đỏ, miếng thịt trắng ởn, chắc chỉ luộc chứ không xào, vậy mà ăn vẫn ngon tuyệt. Đó không phải là lần đầu ăn phở nhưng chắc chắn đó là bát phở lợn đầu tiên. Bây giờ, có dịp đi qua, tôi vẫn cố rẽ qua quán lẩu mèo 7 món giữ thị trấn Mạo Khê, dọc con đường đen sì bụi than. Có lần bố bắt được con rắn nước, ông cụ băm chặt, trộn với thịt làm thành đĩa chả to ú ụ, ăn ngon hơn cả Lệ Mật. Giữa các dẫy nhà tập thể và tường rào, lá lốt mọc ngập chân tường, thịt băm cuốn lá lốt rán mỡ lợn ăn mới sướng làm sao, chỉ cần thêm bát nước rau đánh tai chua và mấy quả cà là hết veo 5-6 bát.
Sáng, bố rang cơm với tóp mỡ, loại khô kiệt, suộm vàng, ăn xong 2 bố leo dốc lên cổng nhà máy. Dáng đi như duyệt binh thay gác lăng bác cứ làm mấy cô chú gần chợ nhớ mãi. Đường đi qua nhà văn hóa, chiếu phim mầu, film Tarzan, không có chữ XXX hay cấm trẻ em, tôi xem cũng lần đầu ở đó. Ngay sát là nhà chú Đương, cũng lần đầu đọc ngụ ngôn La Fontaine chết mê từ lời thơ lẫn trang giấy bóng trắng. Còn trong nhà máy, xe Volvo bánh cao hơn đầu người, xưởng điện điều hòa lạnh buốt đầu, từ trong nhà rất ngại ra ngoài nắng. Còn đi thang máy lên silo cao trăm mét mà gió mát rượi, nhìn xung quanh thấp lè tè, từ con sống tới các băng chuyền và lò quay phía dưới. Bữa trưa trong nhà máy ăn bằng âu sành sứ Hải Dương, không hiểu sao ăn ngon thế, cả trăm người ăn cứ rào rào.
Ngồi chờ con ôn thi, sắp hè rồi mà không được nghỉ, mà nhớ lại ngày xưa, thời ae chúng ta nghỉ hè được thả như gà ngoài vườn, như trâu ngoài đồng, thời cái ăn khó khăn chả bao giờ nghĩ thịt lợn lại phải giải cứu, thừa sức chế biến cả trăm nghìn món ngon. Mà cứ hay nghĩ chuyện ngày xưa là sắp già rồi các ace ạ. Nhanh thật.

Thứ Tư, 24 tháng 5, 2017

Giải thich xoáy âm dương theo thực trạng giao thông Vietnam

Căn cứ nhận xét lâu đời về giới tự nhiên, người xưa đã nhận xét thấy sự biến hóa không ngừng của sự vật, Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tương, từ tượng sinh bát quái. Trong đó, Lưỡng nghi là âm và dương.
ÂM và DƯƠNG, đó chính là sự mô tả cơ bản của sự biến hóa không ngừng, đó là ức chế và chèn ép lẫn nhau, là Dựa dẫm và đùn đẩy lẫn nhau. Xe này đi ra thì xe kia đi vào, xe máy dịch sang bên trái, thì otô dịch sang bên phải
Âm ở trong để giữ gìn cho dương, dương ở ngoài để giúp đỡ cho dương, như ăn đồ lạnh thì có thêm gừng, ăn lẩu xong thì tráng miệng bằng kem mát.
Trong hình vẽ hình tượng âm và dương người ta chỉ cần chụp từ trên cao xuống những nơi ùn tắc ở Việt Nam, hai phần bằng nhau đấu đầu như đen và trắng, nhưng trong phần trắng có một điểm đen, trong phần đen có một điểm trắng. Đó là trong âm có âm dương, trong dương cũng có âm. Như trong dòng lên thì có người đi xuống, trong dòng người bên phải tự nhiên lại có người từ trong ngõ đi ra. Và cũng có nghĩa là trong âm có mầm mống dương và trong dương có sẵn mầm móng nguy hiểm của âm rồi.
Dương tiến đến đâu thì Âm lùi đến đó và ngược lại; Âm thịnh thì Dương khởi, Dương cực thì Âm sinh". Bên này kém vừa là nguyên nhân vừa là kết quả của bên kia phát triển.
Đó là lúc hết tắc, thì tao sẽ lùi cho mày đi, 2 bên đều vậy. Nhưng đó cũng là âm đến cực độ sinh ra dương, dương đến cực độ sinh ra âm tức là xe máy tiến lên thì xe con đứng lại, nhưng xe tải, xe buýt tiến lên thì tất cả dãn cả ra.
Trong con đường tiến lên như hình tháp mà Maslow đã mô ta lại theo thứ ngôn ngữ khác, nhưng ý nghĩa là thì vẫn vậy. Không phải ai cũng dễ dàng qua được ngã tư, 2 bên tiến tới rất đông, ùn lại ở giữa, nhưng chỉ vài người đi được qua bên phải, và cũng chỉ như vậy lách sang đươc bên trái. Những người thoát được như cảm thấy vừa được lên đỉnh, thở phào và không thèm ngoái lại, người trở nên khoan khoái và vui vẻ lạ thường.
ấy là về tâm lý, còn về thành xe có khi đã sứt sát, hay bị 1 vạch ngang cánh cửa, đó là bởi khi giao thoa giữa âm và dương kiểu gì cũng có tổn thất, vì vậy mà số lượng của âm giảm đi, số lượng của dương cũng không còn như trước. Và sau mỗi lần chiến đấu đấu giữa nam và nữ trên giường thì trong người con gái xuất hiện đứa trẻ con. Còn chiến đấu ở giữa ngã tư thì người con gái rồi sẽ vung chân tay như đàn ông, còn anh bạn thì chửi nhau như mấy mẹ tôm cá ngoài chợ, ấy cũng là sự mất mát ít nhiều hoocmôn của mình.
Đó, xin cung cấp 1 ít diễn giải như vậy để mong mọi người lấy cái tự nhiên mà đổ cho sinh hoạt đời thường, đổ lỗi cho ông Trời mà đừng chửi mắng nhau. Sống trên đời, sống để yêu nhau.
Có như vậy thì mới nhanh siêu thoát.