Tháng 2-3/1979 cuộc tấn công bất ngờ của TQ vào tất cả các tỉnh biên giới phía bắc, các thị trấn, thành phố lớn trên đường về Hà Nội đều bị hư hại, các tuyến đường, cơ sở vật chất bị phá hủy, rất nhiều dân thường và chiến sỹ chúng ta đã phải hy sinh.
Số liệu là những con số khô khan, nhưng bài học lịch sử mới là quan trọng.
Trước tiên là Tinh thần cảnh giác, đối với TQ, không bao giờ chúng ta được lơ là, khinh thường, mất cảnh giác. Công tác tình báo được đặc biệt đề cao, thanh lọc những cán bộ quân đội cấp cao thân Tàu cũng đã được làm dần dần, kể cả những lđ "theo" tàu cắt đất cũng sẽ bị lịch sẻ phán xét. Ngay từ hồi đó, những năm 80 trinh sát của ta đã vào sâu trong đất TQ cả trăm km đo đạc các cai điểm, cứ điểm để phản kích tròn trường hợp cần thiết. Đối với các cứ điểm pháo của ta nằm trong bản đồ quy hoặc của tàu từ trước 75 đã dần di chuyển và không bao giờ được hưu chiến như miền nam năm 68 lẫn miền bắc năm 79.
Tiếc là việc hiện đại hóa Không quân, hải quân được nhìn nhận quá muộn, 1 phần do đất nước nghèo đói mà k có tiền nâng cấp quân đội, 1 phần do các lđ chủ yếu "đánh nhau", quan tâm khâu "tổ chức cán bộ" hơn là cải thiện quan hệ quốc tế.
Nhưng có những mối quan hệ đã được nhìn nhận từ ngàn đời thì không thay đổi. Trung quốc là kẻ thù trước mắt và lâu dài nhưng vì kinh tế ta phải quan hệ, vừa lựa, vừa lợi dụng vừa đề phòng, đặc biệt chừng nào cộng sản TQ còn thì ta còn phải lựa, dù bây giờ chỉ là CS giả cầy. Với Nga ( như Liên Xô trước đấy) không thể bỏ qua mối quan hệ đó, dù họ có ngãng ra như thế nào. Nếu không có LX ép phía bắc trung nguyên, đưa tàu chiến vào vịnh Bắc Bộ thì Đặng không dễ gì rút quân nhanh thế đâu, trừ phi san phẳng miền bắc. Đối với Mỹ cũng vậy, vị trí địa chính trị của VN tuy quan trọng nhưng 1 triệu km2 với hơn 1 tỷ dân phía bắc luôn có ưu thế hơn khi đặt lên bàn cân. Vậy đừng hy vọng quá vào Mỹ nhưng người Mỹ lại luôn luôn sẵn sàng lấy lòng ng Việt để kiềm tỏa người tàu, đây là giá trị chúng ta phải tận dụng.
Thế kỉ 21 rồi, không thể dễ dàng can thiệp vào lãn thổ nước khác, đến Nga lấy lại Krym còn bị cấm vận thì việc chiếm đóng Campos và tấn công Thái lan đã khiến Việt Nam điêu đứng như nào. Vì vậy, trừ phi VN quá hèn đớn mà dâng đất, phải phát triển kinh tế vừa đầu tư, hiện đại hóa quân đội, kiểu mỡ nó rán nó, còn không đất việt nằm thứ nhì trong danh sách mà tàu muốn chiếm, sau Đài Loan.
Nhiều bạn và cả tôi những năm trước khi sang Hà Khẩu cứ tự hỏi sao VN ta không phát triển kinh tế vùng viễn biên nhưng thử hỏi, nếu năm 79 mà đường về Hà Nội tốt như đường lên Lào Cai, Lạng Sơn bây giờ thì mất bao lâu chúng về thắp hương ở lăng? Kế "Vườn không nhà trống" bao năm vẫn có giá trị, ít ra với tàu. Nhớ năm 2014, vì vụ giàn khoan mà cả ta lẫn tàu đều áp xe tăng sát biên giới Hà Giang, dân tình sợ chết khiếp. Bởi từ đỉnh Lão Sơn, cứ điểm 1800, tàu câu pháo vào thì cả tp Hà Giang lẫn Vị Xuyên, cửa khẩu Thanh Thủy sẽ tan tành trong 1 đêm, càng đầu tư nhiều càng tổ cho địch đốt như vàng mã, # biết gì đâu, cứ làm đường cho địch như vậy, tù cũng đáng.
Về chính sách ngoài giao, mặc dù sách giáo khoa, sách lịch sử không dám nhắc nhưng 1 phần nào đó chính quyền vẫn bật đèn xanh cho các mạng xã hội, các diễn đàn không chính thức luôn nhắc nhở người dân về mối nguy Trung Quốc, về mối thù phương bắc.
Tôi nghĩ là vậy, lịch sử không phải chỉ là những con số ngày tháng khô khan, đừng nói Khép lại quá khứ 1 cách sáo rỗng mà phải biết chắt lọc, rút ra được những điều từ Lịch sử.
Thứ Ba, 20 tháng 2, 2018
Thứ Sáu, 16 tháng 2, 2018
CHIẾN TRANH BIÊN GIỚI 1979
Hiến pháp năm 1980 của chúng ta đã chỉ rõ: "Trung Quốc là kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt Nam" nhưng đã bị bỏ.
Sau đó, lời nói đầu chỉ còn "Phát huy truyền thống vẻ vang của dân tộc, quân và dân ta đã giành được thắng lợi oanh liệt trong hai cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ quốc chống bọn phản động Cam-pu-chia ở biên giới Tây Nam và chống bọn bá quyền Trung Quốc ở biên giới phía Bắc, bảo vệ độc lập, chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ của mình."
Đó cũng là bức tranh thời điểm 78-88.
Năm 1978, Đặng Tiểu Bình nắm quyền bính trong tay, quyết tâm thực hiện mục tiêu đầu tiêu là cắt bỏ toàn bộ chân tay của Hoa Quốc Phong trước đó. Xua 60 vạn quân xuống nhưng vũ khí đạn dược chỉ đủ cho 20 vạn, chiến lược biển người. Vậy quân này có thua thì vẫn Thắng. Hai là từ ngàn đời nay, TQ vẫn muốn thôn tính phương nam, Mao Chổi sể nhìn 2tr km² Đông Nam Á mà thèm muốn, Trung Hoa như hình Vịt chặt chân, muốn lấy Việt Nam và Biển Đông như thêm chân cho Phượng Hoàng. Vậy nếu Đặng thắng trận thì quá tuyệt.
Việc xua quân chủ yếu bộ binh, vì còn chờn hệ thống phòng không của Việt Nam, quãng đường từ Lạng Sơn về Hà Nội quá ngắn, nếu thuận lợi thì 1 tuần là xong. Mà tới Ba Vì, Sơn Tây thì các hầm pháo đã chờ sẵn chĩa về thủ đô như Lão Sơn nhìn về Vị Xuyên.
Dù biết quân chủ lực đã nằm tại chiến trường Tây Nam, nhưng Đặng không lường trước quân địa phương biên giới phía bắc Việt Nam quyết chiến, quyết tử như vậy, đành rút, chứ không hẳn vì sức ép của LX phía bắc, cách Bắc Kinh hơn ngàn cây số. Mặt trận giá lạnh đó, bản thân TQ đã phòng bị và sắn sàng úp sọt LX, như trận đánh Đảo Damanski.
Nhưng thắng lợi lớn nhất của Đặng là phát hiện ra Lực lượng và Vũ khí cần phải Đổi mới, gặm đất như Tằm ăn rỗi, phát triển Hải quân hướng ra Biển Đông.
Còn bài học lớn nhất của Việt Nam là 16 chữ vàng, "Trung Quốc kết hợp Cộng sản như Cứt trộn dầu luyn, cực thối mà khó gột".
Sau đó, lời nói đầu chỉ còn "Phát huy truyền thống vẻ vang của dân tộc, quân và dân ta đã giành được thắng lợi oanh liệt trong hai cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ quốc chống bọn phản động Cam-pu-chia ở biên giới Tây Nam và chống bọn bá quyền Trung Quốc ở biên giới phía Bắc, bảo vệ độc lập, chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ của mình."
Đó cũng là bức tranh thời điểm 78-88.
Năm 1978, Đặng Tiểu Bình nắm quyền bính trong tay, quyết tâm thực hiện mục tiêu đầu tiêu là cắt bỏ toàn bộ chân tay của Hoa Quốc Phong trước đó. Xua 60 vạn quân xuống nhưng vũ khí đạn dược chỉ đủ cho 20 vạn, chiến lược biển người. Vậy quân này có thua thì vẫn Thắng. Hai là từ ngàn đời nay, TQ vẫn muốn thôn tính phương nam, Mao Chổi sể nhìn 2tr km² Đông Nam Á mà thèm muốn, Trung Hoa như hình Vịt chặt chân, muốn lấy Việt Nam và Biển Đông như thêm chân cho Phượng Hoàng. Vậy nếu Đặng thắng trận thì quá tuyệt.
Việc xua quân chủ yếu bộ binh, vì còn chờn hệ thống phòng không của Việt Nam, quãng đường từ Lạng Sơn về Hà Nội quá ngắn, nếu thuận lợi thì 1 tuần là xong. Mà tới Ba Vì, Sơn Tây thì các hầm pháo đã chờ sẵn chĩa về thủ đô như Lão Sơn nhìn về Vị Xuyên.
Dù biết quân chủ lực đã nằm tại chiến trường Tây Nam, nhưng Đặng không lường trước quân địa phương biên giới phía bắc Việt Nam quyết chiến, quyết tử như vậy, đành rút, chứ không hẳn vì sức ép của LX phía bắc, cách Bắc Kinh hơn ngàn cây số. Mặt trận giá lạnh đó, bản thân TQ đã phòng bị và sắn sàng úp sọt LX, như trận đánh Đảo Damanski.
Nhưng thắng lợi lớn nhất của Đặng là phát hiện ra Lực lượng và Vũ khí cần phải Đổi mới, gặm đất như Tằm ăn rỗi, phát triển Hải quân hướng ra Biển Đông.
Còn bài học lớn nhất của Việt Nam là 16 chữ vàng, "Trung Quốc kết hợp Cộng sản như Cứt trộn dầu luyn, cực thối mà khó gột".
TRẤN QUỐC BẰNG GÌ?
Mồng Một, Hà Nội vắng nhưng chùa chiền đông nghịt, chùa Trấn Quốc nằm bên hồ Tây cũng vậy, người người tấp nập, khấn vái cầu an.
Không gian tĩnh lặng, nhìn những khuôn mặt Hạnh phúc sáng ngời, mà vui vui. Chợt nhớ câu của TBT “Nếu để xảy ra đụng độ gì thì tình hình bây giờ bất ổn thế nào, chúng ta có ngồi đây mà bàn việc tổ chức đại hội Đảng được”.
Tổ sư, thật là chí lý, đúng là bậc vĩ nhân, chí kính, chí tôn.
Rồi còn bà cụ hàng nước cứ dè bỉu hội thừa hơi biểu tình, sao không nhận thấy đất nước so với thời Cải cách ruộng đất đã giàu đẹp biết bao nhiêu?
Có cô giáo còn dạy “Lý Thường Kiệt là người xấu vì xâm lược láng giềng” để truyền cảm hứng cho lũ trẻ nằm giữa thủ đô Vì hoà bình.
Nhưng ngẫm lại thấy buồn. Buồn vì một dân tộc Anh Hùng, Anh Dũng nhường vậy mà giờ hèn đớn, nhụt chí dường này.
Một đất nước mà bị ảnh hưởng bởi Nho giáo nặng nề, bị Phật giáo mê hoặc, rồi Cộng giáo dẫn đường, ai đời để việc Trấn Quốc, Hộ Quốc thành việc của chùa chiền, những nhà sư, mũ ni che tai, nếu không tụng kinh niệm phật thì cũng bú rượu, nhai thịt chó.
Đến người đứng đầu đồng đảng cũng gần đất, xa trời, đẻ ra đã lú, nhưng vẫn được tung hô. Cả kẻ mới được bầu thì hỏi 10 người, cũng 8 người nói thiếu iot, thoái hoá đốt sống cổ mà vẫn ngoài miệng khen thơn thớt hết lời....
Phải chăng phật tổ dạy chúng ta giả tạo?
Ngày này, còn biết bao chí sỹ chưa quên, thật đáng quý, bao người vẫn đau đáu mới đau làm sao... Bởi khi thế hệ này nằm xuống, fb bị xoá, sách bị đốt, con cháu đâu có thấy gì trong sách sử. Báo lá cải đăng Chủ tịch viếng nghĩa trang cũng ba bữa nhóm lò, hay chùi đít, ai lưu lại làm gì. Quân quan thì như mù, như điếc.
Thật ra điều kiện cần là gì, thì ai cũng rõ, nhưng tắc trong cổ mà mãi nghẹn ngào.
Lẽ nào cứ thắp hương, dâng sao giải hạn để Trấn Quốc?
Thật uất hận lắm thay.
Không gian tĩnh lặng, nhìn những khuôn mặt Hạnh phúc sáng ngời, mà vui vui. Chợt nhớ câu của TBT “Nếu để xảy ra đụng độ gì thì tình hình bây giờ bất ổn thế nào, chúng ta có ngồi đây mà bàn việc tổ chức đại hội Đảng được”.
Tổ sư, thật là chí lý, đúng là bậc vĩ nhân, chí kính, chí tôn.
Rồi còn bà cụ hàng nước cứ dè bỉu hội thừa hơi biểu tình, sao không nhận thấy đất nước so với thời Cải cách ruộng đất đã giàu đẹp biết bao nhiêu?
Có cô giáo còn dạy “Lý Thường Kiệt là người xấu vì xâm lược láng giềng” để truyền cảm hứng cho lũ trẻ nằm giữa thủ đô Vì hoà bình.
Nhưng ngẫm lại thấy buồn. Buồn vì một dân tộc Anh Hùng, Anh Dũng nhường vậy mà giờ hèn đớn, nhụt chí dường này.
Một đất nước mà bị ảnh hưởng bởi Nho giáo nặng nề, bị Phật giáo mê hoặc, rồi Cộng giáo dẫn đường, ai đời để việc Trấn Quốc, Hộ Quốc thành việc của chùa chiền, những nhà sư, mũ ni che tai, nếu không tụng kinh niệm phật thì cũng bú rượu, nhai thịt chó.
Đến người đứng đầu đồng đảng cũng gần đất, xa trời, đẻ ra đã lú, nhưng vẫn được tung hô. Cả kẻ mới được bầu thì hỏi 10 người, cũng 8 người nói thiếu iot, thoái hoá đốt sống cổ mà vẫn ngoài miệng khen thơn thớt hết lời....
Phải chăng phật tổ dạy chúng ta giả tạo?
Ngày này, còn biết bao chí sỹ chưa quên, thật đáng quý, bao người vẫn đau đáu mới đau làm sao... Bởi khi thế hệ này nằm xuống, fb bị xoá, sách bị đốt, con cháu đâu có thấy gì trong sách sử. Báo lá cải đăng Chủ tịch viếng nghĩa trang cũng ba bữa nhóm lò, hay chùi đít, ai lưu lại làm gì. Quân quan thì như mù, như điếc.
Thật ra điều kiện cần là gì, thì ai cũng rõ, nhưng tắc trong cổ mà mãi nghẹn ngào.
Lẽ nào cứ thắp hương, dâng sao giải hạn để Trấn Quốc?
Thật uất hận lắm thay.
Thứ Tư, 14 tháng 2, 2018
Chúc Tết con Chó
m cũ sắp qua, năm mới sắp tới, chúc toàn đảng toàn dân hãy học tập tốt những đức tính quý báu của cẩu trong năm 2018, năm Mậu Tuất.
Trước tiên là KHÔNG NÓI, chỉ sủa, sủa đổng, sủa vườn hoang càng tốt, không nói nói xấu, bôi nhọ cb, không "nói dai, nói dài" như "nhai rẻ rách" mà không ai nghe, nghe xong vừa quên ý đầu vừa buồn ngủ.
Hai là KHÔNG BIẾT tức là không đi học, không biết đọc, không biết viết, ngu để trị. Lắm chữ lằng nhằng, ngứa tay ngứa chân lại thành ra "văn bản". Mà Biết nhiều khổ nhiều chứ báu gì. Cứ lang thang cả ngày, tối về ăn cơm là được.
Ba là tập tính CHÓ ĐÀN. Tưởng là xấu, chứ thực ra đấy chính là hành động "đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết" mà bác từng nói. Nó lại hợp với thể trạng người việt, nhỏ con, yếu đuối, dát, không dám 1 vs 1, nhưng đi theo đàn thì cực máu, cực xấu. Nếu nói về đi săn thì 1 đàn chó, 1 bầy chó sói là 1 tập thể vô địch, chúng có thể săn từ đồng bằng, núi cao tới rừng rậm, cỏ tranh, có thể quây từ hổ, báo tới hươu, nai vừa chặn hang, hốc bắt cả chuột lẫn rắn.
CẮN TRỘM cũng vậy, ấy là khi yếm thế. Bởi Chó là loại chuyên "CĂN ÁO RÁCH" và sợ hãi áo đẹp. Kẻ địch đang mạnh, ta phải lừa miếng, đấm mõm phát rồi chạy, rút vào bụi. Đó chính là chiến tranh du kích, chiến tranh nhân dân từ ngàn đời nay. Đối với các thế lực đối lập cũng vậy, chúng mạnh thì tránh, lừa miếng mà ra luật, suy phát cắn ngay, đợp vào chân vài vai tới khi con mồi mất máu mà gục hẳn.
Không thể không kể tới đức tính TRUNG THÀNH, trung với đảng, hiếu với dân. Người chủ có xấu, có mất rồi, thậm chí đối xử tệ bạc thì con chó vẫn trung thành như một, vì một lý tưởng mơ hồ nào đó, mà con người không thể hiểu được.
DỄ ĂN không hẳn là đức tính mà có khi do hoàn cảnh, do tập tính nhưng dễ sống, có khi toàn xương xẩu, ăn cuối cùng lại còn đi sau dọn cho chủ. Thật không con vật nào bằng. Chúng không như con người, Sống để bụng chết mang theo, mà luôn bày tỏ tình cảm một cách hồn nhiên, chân thật, ngoáy đuôi khi vui, cụp đuôi khi sợ, sủa những lúc nghi ngờ. Vì vậy mà chó chẳng tư hữu, tham nhũng hay gửi tiền Ngân hàng nào cả, có gì ăn nấy, thậm chí chả được tắm táp bao giờ. Nên dân tình cứ chửi các anh mới bị tuyên an là "Tham như chó", "ngu như chó" thực ra không phải, rất oan, oan cho chó quá.
Ngoài chuyện dễ ắn, dễ sống của chó chúng ta còn nhận thấy ở chó 1 đức tính chân thành. Nếu như mèo luôn giấu móng vào chân, cào rách mặt thì móng chó rất cùn, chuyên cào đất chứ không rách được da, mọi thứ đã lộ ra hết ở mặt, con nào 4 mắt, lưỡi có đốm hay huyền đề, tai vểnh, tại cụp là biết luôn tính cách. Có gì thì đã biết phải cẩn trọng từ đâu. Vâng. Năm con cho như vậy đấy, anh em chỉ cần chú ý "Miệng Chó, vó ngựa" kẻo bị đợp, thế là đủ rồi.
Happy lunar new year.
Trước tiên là KHÔNG NÓI, chỉ sủa, sủa đổng, sủa vườn hoang càng tốt, không nói nói xấu, bôi nhọ cb, không "nói dai, nói dài" như "nhai rẻ rách" mà không ai nghe, nghe xong vừa quên ý đầu vừa buồn ngủ.
Hai là KHÔNG BIẾT tức là không đi học, không biết đọc, không biết viết, ngu để trị. Lắm chữ lằng nhằng, ngứa tay ngứa chân lại thành ra "văn bản". Mà Biết nhiều khổ nhiều chứ báu gì. Cứ lang thang cả ngày, tối về ăn cơm là được.
Ba là tập tính CHÓ ĐÀN. Tưởng là xấu, chứ thực ra đấy chính là hành động "đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết" mà bác từng nói. Nó lại hợp với thể trạng người việt, nhỏ con, yếu đuối, dát, không dám 1 vs 1, nhưng đi theo đàn thì cực máu, cực xấu. Nếu nói về đi săn thì 1 đàn chó, 1 bầy chó sói là 1 tập thể vô địch, chúng có thể săn từ đồng bằng, núi cao tới rừng rậm, cỏ tranh, có thể quây từ hổ, báo tới hươu, nai vừa chặn hang, hốc bắt cả chuột lẫn rắn.
CẮN TRỘM cũng vậy, ấy là khi yếm thế. Bởi Chó là loại chuyên "CĂN ÁO RÁCH" và sợ hãi áo đẹp. Kẻ địch đang mạnh, ta phải lừa miếng, đấm mõm phát rồi chạy, rút vào bụi. Đó chính là chiến tranh du kích, chiến tranh nhân dân từ ngàn đời nay. Đối với các thế lực đối lập cũng vậy, chúng mạnh thì tránh, lừa miếng mà ra luật, suy phát cắn ngay, đợp vào chân vài vai tới khi con mồi mất máu mà gục hẳn.
Không thể không kể tới đức tính TRUNG THÀNH, trung với đảng, hiếu với dân. Người chủ có xấu, có mất rồi, thậm chí đối xử tệ bạc thì con chó vẫn trung thành như một, vì một lý tưởng mơ hồ nào đó, mà con người không thể hiểu được.
DỄ ĂN không hẳn là đức tính mà có khi do hoàn cảnh, do tập tính nhưng dễ sống, có khi toàn xương xẩu, ăn cuối cùng lại còn đi sau dọn cho chủ. Thật không con vật nào bằng. Chúng không như con người, Sống để bụng chết mang theo, mà luôn bày tỏ tình cảm một cách hồn nhiên, chân thật, ngoáy đuôi khi vui, cụp đuôi khi sợ, sủa những lúc nghi ngờ. Vì vậy mà chó chẳng tư hữu, tham nhũng hay gửi tiền Ngân hàng nào cả, có gì ăn nấy, thậm chí chả được tắm táp bao giờ. Nên dân tình cứ chửi các anh mới bị tuyên an là "Tham như chó", "ngu như chó" thực ra không phải, rất oan, oan cho chó quá.
Ngoài chuyện dễ ắn, dễ sống của chó chúng ta còn nhận thấy ở chó 1 đức tính chân thành. Nếu như mèo luôn giấu móng vào chân, cào rách mặt thì móng chó rất cùn, chuyên cào đất chứ không rách được da, mọi thứ đã lộ ra hết ở mặt, con nào 4 mắt, lưỡi có đốm hay huyền đề, tai vểnh, tại cụp là biết luôn tính cách. Có gì thì đã biết phải cẩn trọng từ đâu. Vâng. Năm con cho như vậy đấy, anh em chỉ cần chú ý "Miệng Chó, vó ngựa" kẻo bị đợp, thế là đủ rồi.
Happy lunar new year.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)