Tháng 2-3/1979 cuộc tấn công bất ngờ của TQ vào tất cả các tỉnh biên giới phía bắc, các thị trấn, thành phố lớn trên đường về Hà Nội đều bị hư hại, các tuyến đường, cơ sở vật chất bị phá hủy, rất nhiều dân thường và chiến sỹ chúng ta đã phải hy sinh.
Số liệu là những con số khô khan, nhưng bài học lịch sử mới là quan trọng.
Trước tiên là Tinh thần cảnh giác, đối với TQ, không bao giờ chúng ta được lơ là, khinh thường, mất cảnh giác. Công tác tình báo được đặc biệt đề cao, thanh lọc những cán bộ quân đội cấp cao thân Tàu cũng đã được làm dần dần, kể cả những lđ "theo" tàu cắt đất cũng sẽ bị lịch sẻ phán xét. Ngay từ hồi đó, những năm 80 trinh sát của ta đã vào sâu trong đất TQ cả trăm km đo đạc các cai điểm, cứ điểm để phản kích tròn trường hợp cần thiết. Đối với các cứ điểm pháo của ta nằm trong bản đồ quy hoặc của tàu từ trước 75 đã dần di chuyển và không bao giờ được hưu chiến như miền nam năm 68 lẫn miền bắc năm 79.
Tiếc là việc hiện đại hóa Không quân, hải quân được nhìn nhận quá muộn, 1 phần do đất nước nghèo đói mà k có tiền nâng cấp quân đội, 1 phần do các lđ chủ yếu "đánh nhau", quan tâm khâu "tổ chức cán bộ" hơn là cải thiện quan hệ quốc tế.
Nhưng có những mối quan hệ đã được nhìn nhận từ ngàn đời thì không thay đổi. Trung quốc là kẻ thù trước mắt và lâu dài nhưng vì kinh tế ta phải quan hệ, vừa lựa, vừa lợi dụng vừa đề phòng, đặc biệt chừng nào cộng sản TQ còn thì ta còn phải lựa, dù bây giờ chỉ là CS giả cầy. Với Nga ( như Liên Xô trước đấy) không thể bỏ qua mối quan hệ đó, dù họ có ngãng ra như thế nào. Nếu không có LX ép phía bắc trung nguyên, đưa tàu chiến vào vịnh Bắc Bộ thì Đặng không dễ gì rút quân nhanh thế đâu, trừ phi san phẳng miền bắc. Đối với Mỹ cũng vậy, vị trí địa chính trị của VN tuy quan trọng nhưng 1 triệu km2 với hơn 1 tỷ dân phía bắc luôn có ưu thế hơn khi đặt lên bàn cân. Vậy đừng hy vọng quá vào Mỹ nhưng người Mỹ lại luôn luôn sẵn sàng lấy lòng ng Việt để kiềm tỏa người tàu, đây là giá trị chúng ta phải tận dụng.
Thế kỉ 21 rồi, không thể dễ dàng can thiệp vào lãn thổ nước khác, đến Nga lấy lại Krym còn bị cấm vận thì việc chiếm đóng Campos và tấn công Thái lan đã khiến Việt Nam điêu đứng như nào. Vì vậy, trừ phi VN quá hèn đớn mà dâng đất, phải phát triển kinh tế vừa đầu tư, hiện đại hóa quân đội, kiểu mỡ nó rán nó, còn không đất việt nằm thứ nhì trong danh sách mà tàu muốn chiếm, sau Đài Loan.
Nhiều bạn và cả tôi những năm trước khi sang Hà Khẩu cứ tự hỏi sao VN ta không phát triển kinh tế vùng viễn biên nhưng thử hỏi, nếu năm 79 mà đường về Hà Nội tốt như đường lên Lào Cai, Lạng Sơn bây giờ thì mất bao lâu chúng về thắp hương ở lăng? Kế "Vườn không nhà trống" bao năm vẫn có giá trị, ít ra với tàu. Nhớ năm 2014, vì vụ giàn khoan mà cả ta lẫn tàu đều áp xe tăng sát biên giới Hà Giang, dân tình sợ chết khiếp. Bởi từ đỉnh Lão Sơn, cứ điểm 1800, tàu câu pháo vào thì cả tp Hà Giang lẫn Vị Xuyên, cửa khẩu Thanh Thủy sẽ tan tành trong 1 đêm, càng đầu tư nhiều càng tổ cho địch đốt như vàng mã, # biết gì đâu, cứ làm đường cho địch như vậy, tù cũng đáng.
Về chính sách ngoài giao, mặc dù sách giáo khoa, sách lịch sử không dám nhắc nhưng 1 phần nào đó chính quyền vẫn bật đèn xanh cho các mạng xã hội, các diễn đàn không chính thức luôn nhắc nhở người dân về mối nguy Trung Quốc, về mối thù phương bắc.
Tôi nghĩ là vậy, lịch sử không phải chỉ là những con số ngày tháng khô khan, đừng nói Khép lại quá khứ 1 cách sáo rỗng mà phải biết chắt lọc, rút ra được những điều từ Lịch sử.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét