Hiến pháp năm 1980 của chúng ta đã chỉ rõ: "Trung Quốc là kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt Nam" nhưng đã bị bỏ.
Sau đó, lời nói đầu chỉ còn "Phát huy truyền thống vẻ vang của dân tộc, quân và dân ta đã giành được thắng lợi oanh liệt trong hai cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ quốc chống bọn phản động Cam-pu-chia ở biên giới Tây Nam và chống bọn bá quyền Trung Quốc ở biên giới phía Bắc, bảo vệ độc lập, chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ của mình."
Đó cũng là bức tranh thời điểm 78-88.
Năm 1978, Đặng Tiểu Bình nắm quyền bính trong tay, quyết tâm thực hiện mục tiêu đầu tiêu là cắt bỏ toàn bộ chân tay của Hoa Quốc Phong trước đó. Xua 60 vạn quân xuống nhưng vũ khí đạn dược chỉ đủ cho 20 vạn, chiến lược biển người. Vậy quân này có thua thì vẫn Thắng. Hai là từ ngàn đời nay, TQ vẫn muốn thôn tính phương nam, Mao Chổi sể nhìn 2tr km² Đông Nam Á mà thèm muốn, Trung Hoa như hình Vịt chặt chân, muốn lấy Việt Nam và Biển Đông như thêm chân cho Phượng Hoàng. Vậy nếu Đặng thắng trận thì quá tuyệt.
Việc xua quân chủ yếu bộ binh, vì còn chờn hệ thống phòng không của Việt Nam, quãng đường từ Lạng Sơn về Hà Nội quá ngắn, nếu thuận lợi thì 1 tuần là xong. Mà tới Ba Vì, Sơn Tây thì các hầm pháo đã chờ sẵn chĩa về thủ đô như Lão Sơn nhìn về Vị Xuyên.
Dù biết quân chủ lực đã nằm tại chiến trường Tây Nam, nhưng Đặng không lường trước quân địa phương biên giới phía bắc Việt Nam quyết chiến, quyết tử như vậy, đành rút, chứ không hẳn vì sức ép của LX phía bắc, cách Bắc Kinh hơn ngàn cây số. Mặt trận giá lạnh đó, bản thân TQ đã phòng bị và sắn sàng úp sọt LX, như trận đánh Đảo Damanski.
Nhưng thắng lợi lớn nhất của Đặng là phát hiện ra Lực lượng và Vũ khí cần phải Đổi mới, gặm đất như Tằm ăn rỗi, phát triển Hải quân hướng ra Biển Đông.
Còn bài học lớn nhất của Việt Nam là 16 chữ vàng, "Trung Quốc kết hợp Cộng sản như Cứt trộn dầu luyn, cực thối mà khó gột".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét