Nhãn

Thứ Hai, 20 tháng 4, 2015

ĐỘT KÍCH CÔNG VIÊN NƯỚC

Ảnh chế trèo rào công viên nước tắm miễn phí

1429548470-11180618-1015321882-1914-7088
Đối thủ nặng ký của Bụi đời Chợ Lớn.
anhche2104152-6d65f-7532-1429596869.jpg
Phiên bản mới nhất của Grand theft.
che5-fnld.jpg
Trở thành Poster của phim kinh dị mới.

che-leo-rao1-6e7d6.jpg
Lại thêm một poster phim nổi tiếng.

Cười ngất ảnh hài hước “Công viên nước Hồ Tây vỡ trận”

Những hình ảnh xấu xí tại sự cố
Những hình ảnh xấu xí tại sự cố "công viên nước Hồ Tây vỡ trận"
Hình ảnh hàng nghìn người leo trèo, chen lấn gây nên cảnh tượng hỗn loạn chưa từng có tại sự cố vỡ trận ở công viên nước Hồ Tây, Hà Nội ngày 19/4 vừa qua chưa có dấu hiệu hạ nhiệt khi những cuộc tranh luận về sự kiện này vẫn còn tiếp tục. Góp mặt cùng cuộc tranh luận, hội ảnh chế cũng cho ra đời những bức ảnh chế, truyện tranh, poster phim chế nhạo những hành động xấu xí này và đang được cư dân mạng chia sẻ rầm rộ.
Hàng loạt các poster phim được chế từ sự việc diễn ra tại công viên nước Hồ Tây.
Hàng loạt các poster phim được chế từ sự việc diễn ra tại công viên nước Hồ Tây.
Một mẩu truyện tranh siêu ngắn được các hoạ sĩ
Một mẩu truyện tranh siêu ngắn được các hoạ sĩ "chế" theo sự kiện công viên nước Hồ Tây vỡ trận
Một truyện tranh chế siêu hài vì tinh thần “yêu nước quên thân”
Một truyện tranh chế siêu hài vì tinh thần “yêu nước quên thân”
Phiên bản “Anh chỉ thằng bán bánh giò” qua sự kiện công viên nước Hồ Tây
Phiên bản “Anh chỉ thằng bán bánh giò” qua sự kiện công viên nước Hồ Tây
Không chỉ có hội ảnh chế, nhiều cửa hàng còn tận dụng chế ảnh để quảng cáo sản phẩm. Hình ảnh những thiếu nữ bất chấp nguy hiểm leo rào 2m để vào tắm mát được trưng dụng để tạo mẫu quảng cáo áo tắm.
Không chỉ có hội ảnh chế, nhiều cửa hàng còn tận dụng chế ảnh để quảng cáo sản phẩm. Hình ảnh những thiếu nữ bất chấp nguy hiểm leo rào 2m để vào tắm mát được trưng dụng để tạo mẫu quảng cáo áo tắm.
Một poster phim kinh dị được chế từ sự việc một cô gái bị đám thanh niên vây quanh té nước kinh hoàng gây bức xúc những ngày qua. Bên cạnh những tiếng cười, những bức ảnh chế này cũng khiến người xem suy ngẫm về hình ảnh xấu xí của người trẻ Việt tại các sự kiện miễn phí.
Một poster phim kinh dị được chế từ sự việc một cô gái bị đám thanh niên vây quanh té nước kinh hoàng gây bức xúc những ngày qua. Bên cạnh những tiếng cười, những bức ảnh chế này cũng khiến người xem suy ngẫm về hình ảnh xấu xí của người trẻ Việt tại các sự kiện miễn phí.

Theo Tri thức trẻ

 

Công viên nước & chó của Pavlov

(Hoàng Minh Đức )

Sáng nay, hàng nghìn người trèo rào để xông vào công viên nước Hồ Tây - đã đóng cửa vì quá tải. Có cô gái còn bị rách cả quần xi-líp trong lúc trèo. Một hình ảnh trông rất ngớ ngẩn. Và những nhà quan sát, như mọi lần, lại nói về "văn hóa ứng xử". Này này có cái gì khác không?
Mình xem clip và thấy họ trèo rất vui vẻ, hăng hái, phụ nữ cũng bất chấp nguy cơ rách-xi-líp mà trèo. Và mình nghĩ rằng đó thực sự là một trò chơi: một trò chơi vui chứ đéo đùa. Một thử thách, một cái hàng rào, ai trèo qua sẽ trở thành người trèo qua *tung hoa* (và thế thôi chứ chả liên quan mẹ gì đến việc được bơi). Mình không đảm bảo rằng nếu có mặt ở đó thì mình có từ chối chơi trò này không.
Đó dường như là một phản ứng Pavlovian. Ngày xửa ngày xưa, có một ông tên là Pavlov, ông nuôi một con chó. Ông phát hiện ra rằng dịch vị của con chó không chỉ được tiết ra vì nó đói, mà tiết ra bởi tín hiệu của thức ăn - tức là kích thích từ bên ngoài chứ không phải nhu cầu bên trong. Ông gọi cái này là "phản xạ có điều kiện", rồi sau đấy ẵm một cái giải Nobel, công nhận loài người ngày xưa ngu thật cái này bây giờ ai chả biết.
Các phản xạ Pavlovian rất là phổ biến trong thương mại. Giống việc chó không đói, người ta có thể điên cuồng đi mua hàng hóa mà không hề có tình trạng thiếu cung, không cần ai tạo khan hiếm: Đó là Black Friday của người Mỹ, nơi thiên hạ dẫm đạp nhau đến chết để mua hàng giảm giá. Black Friday bao nhiêu năm nay tạo ra tranh cãi, đòi tẩy chay vì sự bạo lực vô nghĩa của nó. Và nó được lý giải từ góc độ tâm lý học: Không phải vì khách cần hàng giảm giá, thậm chí họ sẽ mua cả những thứ họ không cần. Họ cần một cuộc chơi như cái hàng rào công viên nước.
Kmart huyền thoại cũng từng có một chương trình như vậy, gọi là Đèn xanh đặc biệt, với một chiếc đèn cảnh sát sẽ sáng lên ở các gian hàng bất kỳ, đồng nghĩa với việc giảm giá gian hàng đó. Người ta sẽ đổ xô nhau đến gian đó, theo một phản xạ kiểu Pavlov: họ cần một trò chơi.
Ở đây, theo quan điểm của mình, chúng ta chưa cần bàn đến tình trạng khan hiếm văn hóa hay là khan hiếm bể bơi: chúng ta đang khan hiếm những trò chơi. Những cái đầu đã quá bí bách rồi. Họ sẽ cảm thấy vui nếu được cùng đạp đổ một cái cổng trường hay trèo qua một cái hàng rào. Xin các mẹ đừng chối, điều này thực sự rất vui.

 Nói nốt về trò chơi

(Hoàng Minh Đức )

 "Trò chơi", như các mẹ đã biết, là một khái niệm khoa học. Nó có thể tồn tại trong kinh tế, xã hội học, đại để là lúc nào các mẹ cũng có thể chơi, kể cả khi đi làm. Nhưng ở VIệt Nam, xã hội rất phi quy luật để tạo thành các trò chơi.

Ai cũng biết ví dụ cơ bản của lý thuyết trò chơi là "Song đề tù nhân", trong đó 2 tù nhân bị nhốt riêng, với các điều kiện: nếu mày nói thật và thằng kia nói láo thì mày nhẹ tội; 2 thằng cùng nói thật thì tội ở mức trung bình; còn nếu mày nói láo thằng kia nói thật thì mày nặng tội.
Trong trò chơi này, 2 tù nhân sẽ lựa chọn equilibrium là cả 2 thằng nói thật luôn cho nó nhanh.
Nhưng đm cuộc đời tôi 2 thằng tù này mà rơi vào tay ngành tư pháp Bắc Giang hoặc một số tỉnh thành khác thì lý thuyết trò chơi vào sọt rác, 2 thằng có thể cùng nói láo để được xử bắn cho nó đỡ khổ. Đại để, mối liên quan giữa xã hội ta và các trò chơi là như vậy. Từ xổ số, chứng khoán cho đến bon chen trong cơ quan nhà nước, tất cả đều không đủ minh bạch để tạo thành trò chơi. Không cần quy luật đâu, cái gì cũng "linh động" được.
Năng lượng xã hội như vậy rất bí bách, luẩn quẩn. Các mẹ cứ lải nhải về văn hóa mãi em cũng đéo hiểu nó là cái gì. Em chỉ thấy rằng việc đa phần dân ta bị tâm thần là điều rất có cơ sở; bởi chúng ta buộc phải tư duy phi logic quá nhiều; uốn éo như con lươn; và trong bối cảnh tư duy ấy, khi có một vector chỉ hướng rõ ràng: leo lên cái vỉa hè này; đạp đổ cái cổng này; trèo qua cái rào này; cướp cái ấn này; đốt cái nhà máy này; thì họ không tội gì không làm theo.
Nhiều khi em cũng chỉ mong được tham gia vào một đám đông như thế, a lô xô anh em lao lên, vui vl, thực sự là rất nhẹ đầu so với đối diện với sự loạn lạc thiếu hợp lý của mọi mối quan hệ thường ngày.
Căn bản em nghĩ vấn đề là sự thiếu minh bạch dẫn đến bệnh tâm thần các mẹ ạ. Các mẹ không cần phản biện, đây là chia sẻ cá nhân. Còn nếu muốn phản biện quá thì về nhà mà tự giật status, em không tiếp.

Bùi Chọn Loc

Kính thưa toàn thể các anh, các chị trong friend list, quán beer hơi của em phục vụ miễn phí cho mọi người từ 6h - 9h tối ngày mai nhân dịp mở cửa hoạt động trở lại hè năm nay.
Quán của em có 2 ghế, em ngồi 1, anh chị nào đến trước ngồi nốt chỗ còn lại.
Anh chị nào đến sau có thể trèo lên bờ tường ngồi uống. Em chỉ lưu ý là tường có rào thép gai dẫn điện 220V chống trộm.
Xin đừng chửi em bố láo. Công viên nước Hồ Tây có 3 hecta mà họ còn mời 90 triệu dân cả nước đến vui chơi miễn phí mà chả giới hạn gì kia kìa.
Sau một mùa dài chờ đợi, hàng nghìn người đã tấp nập rồng rắn kéo nhau tới giải toả cái nóng mùa hè. Bao nhiêu ông bố, bà mẹ chở con đi chơi ngày Chủ nhật vui vẻ, tiết kiệm. Bao nhiêu bạn trẻ phấn khởi, nô nức hẹn hò. Thậm chí đại học Lâm Nghiệp xa xôi cũng có hẳn một event để sinh viên đồng loạt đăng kí tham gia.
Và tất nhiên, điều gì đến cũng đã đến, hàng trăm người không vào được do công viên quá tải phải đóng cổng đã trèo rào vào bất chấp mọi hiểm nguy, thậm chí là cho cả con trẻ leo qua hàng chông sắt tua tủa.
Ngay lập tức Zing News, Kênh 14, Afamily đã tung lên hàng loạt ảnh. Các báo khác cơ bản là đăng lại vì thông tin quá hot. Những đơn vị này chắc hẳn nằm trong diện cơ quan truyền thông được mời tới đưa tin ngày mở cửa.
Em vẫn nhớ năm 2013, Công viên nước Hồ Tây tổ chức khuyến mại. Họ yêu cầu thành viên đăng kí qua Facebook. Rõ ràng họ có ý thức về chuyện giới hạn phục vụ chứ không phải không. Nhưng họ đang cần một cú PR cho sự kiện gây shock.
Tâm lý học đám đông chỉ ra rằng khi trong một đám đông thì người ta bị chi phối bởi cái tư duy chung hình thành đám đông ấy. Một đám đông bị chặn lại bởi hàng rào sắt thì việc của họ là nghĩ cách làm thế nào để vượt rào. Khi đó họ không còn là những con người tỉnh táo, sáng suốt để nghĩ tới an nguy của bản thân và con cái.
Còn ai lạ gì đám đông nhảy dựng lên với những thông tin lá cải, kền kền bắn ra trên làng Face này bao năm nay nữa. Dù tách khỏi mạng xã hội, họ lại là những cá nhân rất ôn hoà, lịch thiệp và hiểu biết.
Và có ai còn lạ gì người dân xứ này trước những khuyến mãi giảm giá hay miễn phí. Có lẽ không cần nhắc lại những sự kiện đáng xấu hổ ấy. Tuy nhiên việc đẩy họ vào tình huống dở khóc, dở cười ấy hẳn phải có trách nhiệm từ đơn vị tổ chức khuyến mãi.
Chúng ta sẽ tốt đẹp lên nếu chúng ta quen được đối xử như những con người tử tế. Và ngược lại, sẽ trở thành thằng leo rào chỉ để tắm nếu như được đối xử như những người tiêu dùng hạng bét được ban phát dịch vụ.
Không tin cứ nhìn những người đang tiêu dùng dịch vụ công mà xem, hehe.

Remote: Chuyện vượt rào công viên nước và cái giá của 'miễn phí'

1. Hà Nội mới đầu mùa Hè mà nóng kinh hoàng. Nhà cửa như nêm, xe cộ đông đúc, cây cối đã ít lại càng thưa thớt hơn sau “cơn bão” chặt cây vừa qua. Đi đường, cứ nhìn cả đám đông xe cộ chen chúc nhau dưới bóng râm của tán cây chờ đèn đỏ mới thấy người Hà Nội thèm bóng mát đến nhường nào.
Chả nói gì đến nhu cầu giải nhiệt mùa Hè, chuyện tranh giành nhau mua hàng điện tử giảm giá ở các khu mua sắm, chen lấn nhận đồ ăn miễn phí… diễn ra khá thường xuyên. Chỉ nhìn thế thôi cũng đủ thấy cảnh chen lấn, xô đẩy kinh hoàng để tắm miễn phí ở Công viên nước Hồ Tây vừa qua không có gì là khó hiểu cả.
Phụ nữ công sở như bà chủ, vốn là tín đồ hàng sale off chẳng xa lạ gì mấy vụ miễn phí này. Ti vi ở phòng riêng, ngoài phim Hàn, truyền hình thực tế thì luôn bật mấy kênh mua sắm. Mấy đồng nghiệp, bạn bè của bà chủ mỗi năm đều cố dành dụm để đi tour du lịch cuối năm sang Hong Kong, Singapore và Thái Lan lùng hàng hiệu giảm giá nhằm thỏa cơn khát sành điệu.
Cảnh hỗn loạn tại công viên nước. Ảnh: VTC
Giàu nghèo gì cũng ham miễn phí, giảm giá, vì thế, xem những hình ảnh vượt rào để vào tắm free tại công viên nước, bà biết khối người dư tiền mua vé bể bơi hàng ngày nhưng vẫn “tham chiến” như thường.
Có một câu nói mà có lẽ ai cũng từng nghe rằng: “Cái gì cũng có cái giá của nó”. Không phải ai cũng nhận ra cái giá phía sau những mặt hàng dịch vụ miễn phí kia.
Cái giá ấy là hình ảnh ông bố, bà mẹ tìm mọi cách leo rào để con mình nhận lại một bài học xấu. Là những thanh niên lưng dài vai rộng chen lấn giành chiếc bánh miễn phí phải đổi bằng lòng tự trọng.
Cũng may mà không xảy ra án mạng như ti vi từng đưa tin, ngày mua sắm Black Friday, nhân viên thuộc cửa hàng Wal-Mart ở tận châu Âu đã bị giẫm đạp tới chết khi hơn 2.000 người đập vỡ cửa kính cửa hàng ào vào. Hoặc vụ hai người đàn ông ở cửa hàng điện tử ở Mỹ sau khi cãi vã đã rút súng bắn nhau và cả hai cùng thiệt mạng.
Bà rùng mình, may mà thanh rào sắt nhọn hoắt kia chưa gây hậu quả gì khi cả người lớn và trẻ nhỏ thi nhau nhảy qua.
2. Không riêng ở Việt Nam mà nhiều nơi trên thế giới đều diễn ra cảnh xô đẩy, chen lấn khi nhận đồ miễn phí hay giảm giá.
Bà trách công viên nước kia hơn là những người vượt rào vào bể bơi, họ làm truyền thông cho dịch vụ không chu đáo. Bà chủ nghĩ đơn giản thế này, như câu cửa miệng của rất nhiều người, “không sợ nhiều sợ ít mà sợ không công bằng”. Khách hàng như bà khi đến nơi bán hàng thường hành động thiếu kiểm soát khi họ cảm thấy bất công, thiếu bình đẳng. Hàng free, người này được hưởng tại sao tôi lại không? Điều đó dẫn đến việc một số người có những phản ứng quá khích, kích động. Lúc đó ai kiểm soát được.
Thời buổi tiêu dùng, bước ra đường hay lên mạng, bật ti vi lên hay mở một tờ nhật báo, đâu đâu cũng rao bán sale off, đâu đâu cũng thấy miễn phí. Tốt nhất mọi người hãy tỉnh táo nghĩ đến cái giá phải trả với những mặt hàng miễn phí, trước khi trách người bán hàng.
Remote

Bắc thang đi tắm 'free'

Thể thao & Văn hóa

1. Cách đây không lâu, trong dịp công tác tại Sài Gòn, hay tin một nhà hàng phát thức ăn nhanh miễn phí cho người dân với điều kiện phải đi xe máy hoặc xe đạp, tôi đã ghé qua xem.Đến nơi, một cảnh tượng khiến tôi không thể nào quên. Đó là cả một biển người mà ai nấy cũng đều dán mông trên xe, tãi ra trước mặt tiền của quán đông nghịt, nom chẳng khác gì quang cảnh ngày Rằm tháng Giêng chờ phát ấn đền Trần.
Nhưng khác với cảnh tượng chen lấn, xô đẩy nhau trong lễ hội đền Trần, biển người chờ được phát đồ ăn miễn phí tại đây lại rất trật tự, vui vẻ xếp hàng. Có nhiều người còn khuyên nhau nên tắt động cơ xe máy, nhường lối đi cho người lớn tuổi lên nhận đồ ăn trước...
Đến khi giờ phát đồ ăn miễn phí chỉ còn chừng 10 phút, vẫn không xảy ra tình trạng chen lấn, xô đẩy, giành giật. Nhiều người ở vòng ngoài không vào được đành đứng nhìn từ xa. Có người sau khi nhận được đồ ăn miễn phí, khi trở ra đã niềm nở mời những người chưa đến lượt hoặc hết cơ hội ăn cùng, trên tinh thần… vui là chính.
Chưa nói đến việc đây có phải là chiêu trò của nhà hàng nhằm “câu khách”, xây dựng thương hiệu hay không, vì đó là quyền của họ, cái mà người viết muốn nói đến ở đây là người dân vẫn còn có ý thức xếp hàng, vẫn thể hiện được văn hóa ứng xử trong một không gian, một sự kiện mà chỉ cần thiếu kiên nhẫn hoặc đi theo cái gọi là “học thuyết đấu tranh” có thể dẫn đến mất trật tự và văn phản hóa.
Nó khác hẳn với thứ “văn hóa giành giật” mà nếu tôi nhớ không nhầm thì diễn ra cách đây hai năm, tại một sự kiện phát áo mưa miễn phí do một tổ chức nước ngoài phối hợp với một cơ quan ở Hà Nội tổ chức. Ngay khi nhân viên của tổ chức nước ngoài ra lời phát động và mới chỉ phát được vài cái áo mưa, nhiều người đã trèo cả lên sân khấu, cướp áo mưa từ tay nhân viên và tình nguyện viên, trong khi… trời nắng như đổ lửa.
Và cách đây hai  năm, cũng tại Hà Nội, một nhà hàng Nhật Bản miễn phí sushi. Nhưng cảnh tượng thì được nhiều độc giả mỉa mai rằng; chẳng khác gì nạn đói năm 1945, khi mà “hàng ngàn người kéo dến, chen lấn giành giật để mong có được phần ăn”.
Hỗn loạn leo rào vào công viên nước tắm miễn phí. Ảnh: Quang Thế - Báo Tuổi trẻ2. Đó là chuyện ăn, mặc, còn chuyện tắm “free” (miễn phí) mà cũng tranh giành, chen lấn, xô đẩy, bộc lộ thứ văn hóa công cộng vô lối mới khiến không ít người ngạc nhiên.
Nhìn cảnh tượng hàng trăm người bất chấp lệnh cấm, bâu vào hàng rào thép, thậm chí bắc thang để mong leo được vào bên trong Công viên Hồ Tây để được tắm miễn phí mà cứ ngỡ như cảnh “chạy giặc”. Nhiều người khi leo rào còn cắp theo cả trẻ em, chân tay chảy máu, rách cả nội y…
Nhìn cảnh tượng này, nhiều người châm biếm: Đây là cảnh “công thành” chỉ có thể thấy trong phim kiếm hiệp, trong văn hóa “free” của một bộ phận người Việt chỉ thích thụ hưởng những sản phẩm, dịch vụ không thu phí. Nghe nhạc, đọc báo, đọc sách, xem phim mà mất tiền thì lăn tăn, nhưng mỗi khi phát sách, chiếu phim, nghệ sĩ biểu diễn miễn phí thì kéo đến… đông như kiến.
3. Nhưng thật ra, suy cho cùng chẳng có gì là miễn phí cả. Bởi lẽ, để có được một suất ăn, một chiếc áo mưa, hay một suất tắm miễn phí trong công viên thì chính người dân đã phải bỏ ra rất nhiều “chi phí” vô hình. Đó là thời gian, sức lực và thậm chí là cả lòng tự trọng khi mà nhiều người khác nhìn vào đám đông đó rất dễ sẽ coi thường mình…
Và chừng nào mỗi người chưa tự nhận ra được vấn đề đó thì làn sóng văn hóa miễn phí sẽ vẫn còn diễn ra, thậm chí là tăng lên, còn giá trị xã hội thì giảm xuống vì không còn tin vào nó nữa…

Trèo rào để tắm, đội nắng nhận quà: vì tham "miễn phí"?

Hỗn loạn leo rào vào công viên tắm miễn phí. Trước thông tin được tắm miễn phí sáng 19-4 hàng ngàn người dân đã tập trung tại khu vực Công viên Hồ Tây (thuộc Q. Tây Hồ, Hà Nội) để được vào tắm. - Ảnh tư liệu
Trước đó nữa là câu chuyện nhiều bạn trẻ xô nhau, chen lấn để giành phần ăn sushi miễn phí ở Hà Nội.
Những câu chuyện trên nói lên điều gì? Có phải chúng ta đang quá “tham” những sự miễn phí?
Ta bất chấp tất cả để có một sự miễn phí?
Và ta chưa biết rằng miễn phí nhưng cái giá phải trả lại không hề nhỏ?
Không thể phủ nhận một thực tế chúng ta luôn thích sự miễn phí, từ đồ ăn đến đồ dùng, từ một khóa học đến chuyện người khác giúp mình.
Tâm lý miễn phí được cái gì tốt cái đó, hôm nay ăn miễn phí ở quán ăn này là mình đang dành được một số tiền cho ngày hôm sau.
Chúng ta cảm thấy thoải mái, hạnh phúc vì những thứ miễn phí không phải của mình, xài vô tư, không vướng bận suy nghĩ.
Nhưng cũng từ đây mà sẽ phát sinh ra tính xấu “cha chung không ai khóc”.
Chuyện tắm miễn phí ở trên là ví dụ. vì tắm trong công viên vốn “chẳng phải của mình” nên mặc dù khi công viên thông báo không tiếp nhận nữa thì họ vẫn bất chấp leo rào chỉ để được tắm.
Rồi chuyện những bữa ăn miễn phí cũng vậy, họ đứng giữa trưa nắng, làm tắc đường, kẹt xe, rồi tranh giành từng món đồ chơi về mình, họ dẫm lên cây hoa, thảm cỏ chỉ để có một chỗ trống để nhận quà.
Cũng bởi vì lối suy nghĩ “của chung, không phải của mình”.
Câu chuyện miễn phí làm tôi nhớ đến những mùa hoa tam giác mạch, hoa cải năm vừa rồi, nhiều người đi đến những đồi hoa đó để chụp hình và để lại những lối mòn của những cây hoa bị giẫm nát.
Tất cả đều là miễn phí nên chúng ta thường quên mất trách nhiệm của mình gắn với “của chung”.
Có một câu nói mà có lẽ ai cũng từng nghe rằng: “Cái gì cũng có cái giá của nó”.
Tức là trong cả những thứ miễn phí kia cũng có những cái giá phải trả, không đo được bằng tiền.
Thật đáng buồn khi trong những người tranh giành nhau để có được sự miễn phí kia là những người đã có tuổi, có gia đình và rất nhiều bạn trẻ.
Tôi nghĩ họ phải đánh đổi khá nhiều thứ không nhìn thấy để giành lấy một sự miễn phí hiện hữu.
Là những ông bố, bà mẹ quên đi vai trò làm gương của mình, tìm mọi cách leo rào để con mình nhận lại một bài học xấu.
Là những thanh niên sức dài vai rộng sử dụng chỉ để chen lấn giành chiếc bánh, đồ chơi, cái giá phải trả được tính bằng lòng tự trọng.
Thật lạ thay, chúng ta có thể bỏ thời gian công sức để tìm kiếm, giành giật sự miễn phí về phía mình nhưng lại không dùng khoảng thời gian, công sức đó đi làm một việc tương tự.
Câu nói ai đó từng nói là “Người ta chịu khổ chứ không chịu khó”, trong trường hợp này có vẻ đúng.
Họ chịu khổ đứng đội nắng để chờ một suất thức ăn nhanh miễn phí, họ chịu khổ leo trèo, mặc kệ nguy hiểm để có một suất tắm không mất tiền.
Tại sao khoảng thời gian ấy không chịu khó đi làm việc khác, kiếm tiền và tự thưởng cho mình những bữa ăn, suất tắm thoải mái?
Chắc chắn, cảm giác tự mình làm, tự mình tận hưởng sẽ thú vị hơn nhiều.
Miễn phí suy cho cùng đều mang ý nghĩa tốt nhưng với những người thừa hưởng nó cần biết mình nên sử dụng có giới hạn.
Nếu sự miễn phí đi cùng với lòng tham, ích kỉ thì chắc chắn sự miễn phí đó sẽ gây hại cho mình.
Đó là cái giá của sự miễn phí.

KHÁNH HƯNG

Vượt rào vào công viên tắm: Vì thích miễn phí ?

Liên quan đến sự việc hàng trăm người vượt rào vào công viên nước Hồ Tây tắm miễn phí, chiều ngày 20/4, chia sẻ với báo Đất Việt, ông Trương Minh Tiến- Phó giám đốc Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch Hà Nội nói:  "Hiện tượng trèo rào phản ánh nhu cầu vui chơi giải trí của nhân dân rất lớn nhưng việc đáp ứng nhu cầu này chưa được nhiều. Thực ra trên địa bàn thành phố Hà Nội, ngoài công viên nước Hồ Tây cũng có nhiều khu phục vụ cho vui chơi giải trí nhưng công tác tuyên truyền, quảng bá giới thiệu về các điểm này chưa nhiều vì vậy du khách chưa nắm được hết để di tản về những nơi đó, không dồn ứ ở một điểm."
Cũng theo ông Tiến, "tâm lý của khách là cái gì miễn phí thì kích thích rất ghê, nếu đơn vị nào có chương trình miễn phí mà chuẩn bị không cẩn thận thì sẽ không kiểm soát được. Như trong vụ trèo rào, có một số ông bố bà mẹ còn bế cả con nhỏ để cho chúng trèo thì đấy là hành động rất nguy hiểm.
Phía công viên họ mở cửa miễn phí nhưng khi đến mức quá tải thì họ cho dừng lại để đảm bảo an toàn cho mọi người thì một bộ phận người dân lại tranh thủ trèo rào. Điều này rất phản cảm, rõ ràng là không tốt tí nào trong văn hóa sinh hoạt của cộng đồng."
Người dân trèo rào vào công viên nước Hồ Tây vào sáng 19/4
Người dân trèo rào vào công viên nước Hồ Tây vào sáng 19/4
"Tâm lý thích khuyến mãi không chỉ có ở Việt Nam mà nhiều nước trên thế giới họ cũng có tâm lý như vậy. Chỉ có điều ta phải đoán trước được việc làm này sẽ diễn ra như thế nào để có hình thức tổ chức hợp lý", ông Tiến nói thêm.
Cũng theo vị Phó giám đốc Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch Hà Nội: "Mặc dù, hiện tượng này chỉ xảy ra ở một bộ phận người nhưng có lẽ chúng ta vẫn phải kiên trì tuyên truyền vận động nhân dân thực hiện nếp sống văn minh trong giao tiếp ứng xử.
Qua hiện tượng trèo rào vừa qua cho thấy biểu hiện trong giao tiếp ứng xử của một bộ phận người Hà Nội chưa tốt. Chính vì vậy chúng ta cũng cần kiên trì cuộc vận động xây dựng người Hà Nội thanh lịch, văn minh."
Liên hệ đến Bộ quy tắc ứng xử của người Hà Nội, ông Tiến cho biết: "Rõ ràng cần nghiêm cấm ngay những hiện tượng phản cảm như vụ trèo rào vừa qua. Không chỉ nghiêm cấm mà cả đơn vị tổ chức cũng phải rút kinh nghiệm sâu sắc.
Việc nghiêm cấm trèo rào này hy vọng sẽ được điều chỉnh trong Bộ quy tắc ứng xử của người Hà Nội. Tuy nhiên, việc này không phải làm trong một thời gian ngắn mà phải làm có tính chất lâu dài nhưng cũng phải đồng bộ.
Về Bộ quy tắc ứng xử của người Hà Nội, Sở cũng đang lấy ý kiến của các tầng lớp nhân dân, đơn vị tư vấn cũng đang có tu chỉnh để giúp Sở sớm hoàn thiện trình với UBND TP Hà Nội."

  LỊCH SỬ LẶP LẠI

Sau 1 tháng chứng kiến những fan cuồng sao Hàn xô đổ hàng rào, náo loạn sân bay Nội Bài.
Nhớ lại Gần 1 năm ngày những hình ảnh các bậc phụ huynh Xô đổ cổng trường xin học cho con
Kỷ niệm, Tranh cướp đồ Ăn miễn phí trong quán buffet đã hơn 1 năm.
Chỉ hôm qua thôi người ta lại không quản ngại khó khăn, rách nát, bất chấp nguy hiểm của bản thân và con trẻ…để trèo rào vào vãy vùng công viên nước.

Điệp khúc này cứ lặp đi lặp lại, có lẽ bắt nguồn từ truyền thống chen ngang xếp hàng mua thực phẩm thời bao cấp, tại các cửa hàng mậu dịch, xếp hàng đi ỉa hố xí công cộng, đến mấy anh Cổ Nhuế còn đánh nhau lúc múc phân.
Ngày nay, vì nhiễm cơn động kinh tập thể, lây lan kinh khủng, mà người ta cũng chạy đua chức quyền, cả chạy vốn, chạy dự án, hay lo lót cho con đi học, đi Tây.

Thôi đúng rồi.
Đây chính là Truyền thống Đấu tranh quật cường của Dân tộc ta.
Vòng quay Lịch sử đang chầm chậm tiến dần tới mốc kỷ niệm 100 năm ngày Xô Viết Nghệ Tĩnh và Nam Kỳ Khởi Nghĩa.
Chắc chắn những đứa trẻ hôm nay sẽ là những Hạt giống đỏ của một Buổi bình minh nào đó, xô đổ cái hàng rào nào đấy.














Hôm nay có “tắm tri ân”
Khách đông gấp mấy chục lần mọi khi
Người vào chật kín lối đi
Xa gần nô nức khác gì… đặc công
Chỗ này mấy chị… cong mông
Trèo qua rào sắt,… vẫn không hề gì
Mấy anh ở dưới cười khì
Tha hồ nhìn ngắm,… thấy chi mà cười
Hồ đông, người tắm chen người
Nước đâu chẳng thấy,…vui tươi rộn ràng
Đầu hè, mùa tắm mới sang
Tri ân là dịp khách hàng…chen nhau
Rủi mà rào đổ vào đầu…
Sắt kia nhọn hoắt,… nhìn đau… thắt lòng!


Bikini rách và hội chứng 'chưa trưởng thành'

Một tuần chưa qua, dư âm câu chuyện “tắm miễn phí” ở Công viên nước Hồ Tây, ngày 19/4 mới đây vẫn nóng bỏng trên báo chí, trên các trang mạng XH với tất cả cách nhìn, mổ xẻ đa chiều khác nhau. Chỉ sự giống nhau đọng lại sâu sắc trong cảm nhận của số đông bạn đọc, là nỗi hổ thẹn, lẫn bất bình của người Việt trước những hình ảnh quá ư phản cảm. 
Tắm miễn phí “có văn hóa”?
Những cô gái trẻ mặc váy, mặc bikini hăng hái trèo qua hàng rào sắt lộ cả nội y, bất chấp cả thể diện “con gái” trước con mắt số đông đang ngước nhìn. Khiến người viết bài phải tự hỏi- chả lẽ cái giá tắm miễn phí nó lớn đến thế?
Một ông bố trẻ hăng hái bế đứa con thơ trèo qua hàng rào sắt nhọn hoắt, khiến người ngoài thót tim. Chỉ vô ý, hàng rào sắt nhọn hoắt đó cũng đủ gây thương tích cho em bé. Một ông bố bồng bột, nông nổi kỳ lạ.
Nhưng nhất là hình ảnh một cô gái với bikini rách te tua trước cái nhìn thô thiển và cười đùa dung tục, khả ố của đám thanh niên cởi trần. Cái giá “miễn phí” hóa ra, nó không rẻ, bởi nó có thể làm tổn thương thân xác bất cứ cô gái nhẹ dạ nào.
Ngay lập tức những hình ảnh đó đi vào clip âm nhạc tự chế có nhan đề “Bài ca leo rào” của Hiếu Orion- một chàng trai chơi guitar- đăng tải lên Youtube: Một chị váy rộng thênh thang vẫn hiên ngang leo lên tít tận trên rào... Anh bế thằng con anh vẫn leo rất nhanh. Em ơi, anh phải trèo lên rào, vì ở đây đang cho bơi khuyến mãi không mất tiền...".
Bỗng thấy nửa muốn cười, nửa muốn khóc cho sự ham hố “miễn phí”.
Bởi đây không phải là lần đầu tiên cả XH được chứng kiến những ảnh hình kinh hoàng, chắc chắn cũng không phải lần cuối cùng, một khi các dịch vụ mang tên miễn phí vẫn tiếp tục tung ra để PR, quảng cáo cho sản phẩm của các cơ sở kinh doanh. Thách thức… chất bản năng của người Việt.
Người ta lập tức nhớ tới không ít lần những dịch vụ miễn phí, khiến người Việt bỗng như “lên đồng”, trong cơn mê này/ gọi mãi miễn phí ơi (xin lỗi cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn)
Đó có thể là một ngày hội sushi miễn phí tại một cửa hàng, làm tắc nghẽn cả giao thông đường phố vì sự hỗn loạn ăn.
Đó có thể là một ngày hội uống bia miễn phí khiến cho người Việt chen lấn khủng khiếp vì cái sự hỗn loạn uống.
Đó có thể là một ngày hội phát 3000 chiếc áo mưa miễn phí của một sứ quán nước bạn, đã khiến người Việt trở nên như “cướp” vì cái sự hỗn loạn mặc, khiến sứ quán bạn kinh ngạc, hoảng sợ. Tiếc thay, cái sự mặc đó đã không che nổi hành vi hoang dã ở ngay Hà Nội ngàn năm văn vật.
Ăn, uống, mặc, là những chuyện sinh hoạt hàng ngày, nhưng liệu nó có thể trở thành phản cảm đến vậy với người Việt? Nếu biết rằng, đời sống người Việt ở các đô thị lớn sung túc hơn rất nhiều đời sống của đồng bào những vùng xa xôi hẻo lánh còn cần trợ giúp gạo của nhà nước? Hay chính ở những hoàn cảnh sung túc như vậy, nó mới cho XH biết người Việt ở các đô thị… cực nghèo về văn hóa, tuy no đủ ăn ngon mặc đẹp, xe hơi, nhà lầu nhan nhản.
Mà cũng chả cần có miễn phí hay không, người Việt sẵn sàng “cướp không” khi cần. Cho dù cướp xong lại vất đi, vì chẳng biết để làm gì? Đó là những hành vi tham một cách bản năng đã ám ảnh XH một thời ở Hội hoa xuân Tết âm lịch năm nào, biến lễ hội trang trọng, thiêng liêng trước thềm năm mới thành hội “cướp hoa”.

Và nay lại đến tắm miễn phí!
Những người nước ngoài đang ở VN cũng phải bình luận, mà mỗi bình luận của họ khiến người Việt có văn hóa thấy ê chề.
Ryosuke Fujii (Nhật bản): Người VN như thế là bình thường!
Blonde Thảo Nguyễn (người Việt gốc Hàn Quốc): Tôi mong các bạn hãy trưởng thành hơn nữa, đừng làm xấu mặt đàn ông Việt!
Xomchit Rorward (mang 02 dòng máu Việt – Lào): Mình cảm thấy buồn, sững sờ và thấy phản cảm, nhất là hình ảnh cô gái trẻ, bị nhiều nam thanh niên quây trêu chọc, hò reo, sàm sỡ đến khi cô ấy bị rách bộ bikini (Đất Việt, ngày 21/4)
Đúng là hành vi của những kẻ chưa trưởng thành “đội lốt” đàn ông.
Có rất nhiều bài báo của các chuyên gia tâm lý, XH học mổ xẻ hiện tượng “tắm miễn phí” dưới góc độ chuyên môn của họ, xem ra nguyên nhân nào cũng rất đúng.
Điều đầu tiên chính là các điều kiện hạ tầng cơ sở vật chất vui chơi, giải trí của HN quá thiếu. Đây là nguyên nhân lớn nhất, rất quan trọng.
Bởi quả thực HN rất thiếu chỗ vui chơi, nghỉ ngơi cho người Việt trẻ. Cho dù là Thủ đô to nhất nhì thế giới, với số dân 7-8 triệu, nhưng những địa danh vui chơi, giải trí đến nay có lẽ vẫn còn đếm trên đầu ngón tay? Hay bởi người Việt quen làm việc “có văn hóa” kiểu sáng cắp ô đi tối cắp về, nên không cần chỗ chơi? Để cuối cùng, làm cũng chả ra làm, chơi cũng chả ra chơi?
Nhưng nếu cứ vin vào sự thiếu thốn cơ sở vật chất, thì lý giải sao, hiện tượng chỉ là cơm sushi miễn phí, bia miễn phí, áo mưa miễn phí, chẳng cần gì nhiều đến hạ tầng cơ sở vật chất, cũng có thể gây nên những “dư chấn” lớn cho XH?
Do đó, cần đi tìm ở những đặc tính khác, mang tính XH và cá nhân nằm ẩn sâu trong mỗi con người Việt. Những đặc tính đó, chỉ cần có cơ hội, nó sẽ bột phát. Cho dù người Việt cũng không thiếu những đức tính tốt. Và cho dù ở đâu cũng vẫn có những người Việt tử tế, có văn hóa và tự trọng trước cộng đồng.
Đặc tính đó là gì? Phải chăng XH ta dù phát triển hơn, lượng vật chất cao hơn trước, nhưng vẫn mang đặc tính một XH “văn minh lúa nước”, với tư duy tiểu nông, tư hữu đậm đặc của  người Việt sản xuất nhỏ. Tư duy đó, ở một góc độ khác còn là sự tham lam, vơ vét, nhặt nhạnh, ham lợi nhỏ trước mắt. Và khi số đông cùng ham cái lợi trước mắt, thì nó rất dễ dàng trở thành bột phát, mang tính “bầy đàn”.
Đặt những đặc tính hạn chế đó trong bối cảnh môi trường sống, những thang bậc giá trị về văn hóa - đạo lý đã bị giẫm đạp bởi sự tham lam của một bộ phận người Việt ham hố quyền chức, biến thành những hiện tượng tiêu cực phổ biến- tham nhũng, dẫn đến sự mất niềm tin, coi thường mọi giá trị liêm sỉ, giá trị làm người.
Và đặt trong bối cảnh giáo dục gia đình, giáo dục nhà trường đều quá buông lỏng việc dạy người Việt trẻ kỹ năng sống, kỹ năng hành xử văn hóa nơi công cộng. Thì cộng với sự thiếu thốn triền miên nơi vui chơi giải trí, sẽ ra hình ảnh người Việt… phản cảm, trong thời hội nhập hiện đại- thời của các quốc gia coi những giá trị văn minh, văn hóa là một tiêu chí đẳng cấp.
Đến nỗi, đã có ai đó than trên mặt báo, xin đừng có dịch vụ miễn phí  nữa. Bởi nếu không, lập tức người Việt sẽ phát… “miễn phí” ngay cho XH những hình ảnh phản cảm, phản chiếu sự tham vặt, nhặt nhạnh, mà những giá trị văn minh, văn hóa chưa đủ sức chi phối và điều chỉnh.
Gạo cứu đói và trụ sở hoành tráng
Cứ tưởng hiện tượng bikini rách chỉ là chuyện nhất thời của cô gái không may nào đó. Nhưng hóa ra, cái hội chứng “đường cong mềm mại” này nó lại rất phổ biến ở nhiều tỉnh đang có phong trào đua nhau xây trung tâm hành chính tập trung (TTHCTT). Mà cái “hình thức hợp đồng xây dựng- chuyển giao (BT), thực chất là đổi đất lấy công trình, một hình thức lấy tiền ngân sách, tức tiền thuế của dân- cũng đang bị …“rách” một cách khôn khéo, và rất được các tỉnh ưa dùng.
Mặc dù trước đó, CP đã chỉ đạo không dùng tiền ngân sách nhà nước, tiền thuế của dân để xây trụ sở một cách không cần thiết trong điều kiện đang cần cắt giảm chi phí, thực hành tiết kiệm, chống lãng phí.
Nhưng nếu như các địa phương rất chuộng “mốt” thời thượng BT, thì ngược lại ý kiến của các chuyên gia, các nhà quản lý rất đáng chú ý.
TS Phạm Sanh, giảng viên ĐH Bách khoa TP.HCM cho rằng,  dùng chữ BT thực ra chỉ là một hình thức để lập lờ và nó thiếu sự minh bạch. Nghị định 15 của CP ban hành chỉ cho phép đổi lại đất, điều này phải tuân theo pháp luật về đất đai hoặc đấu thầu. Có nghĩa, trong đấu thầu cũng phải có đấu giá đất chứ không phải chỉ định thầu. Việc xây dựng TTHCTT dường như đã trở thành phong trào. Địa phương nào cũng vì lợi ích nhóm của họ hoặc lợi ích riêng của một tập thể nào đó mà xây dựng. Điều này cần tỉnh táo và cần có sự cảnh báo lại từ phía CP, QH để ngăn chặn. (Đất Việt, ngày 16/4)
Trước đó, ông Phạm Sỹ Liêm, Phó CT Tổng hội Xây dựng VN, nguyên Thứ trưởng Bộ XD thẳng thắn: Chính quyền lấy gì mà trả, đành phải gán đất, tức đổi đất lấy trụ sở nhưng dùng từ rất đẹp là BT. Nói bán đất, tại sao không đấu giá lấy tiền? Có đấu giá thì mới cạnh tranh, như vậy mới thực sự minh bạch. Ông Phạm Sỹ Liêm còn cho rằng, hình thức hợp đồng BT thiếu sự cạnh tranh nhưng lại hay được sử dụng dưới danh nghĩa ngân sách không đủ tiền. Trên thực tế, Nhà nước vẫn phải trả tiền, trong trường hợp này là trả bằng đất (Đất Việt, ngày 14/4).
Thế nhưng đến thời điểm này, được biết Khánh Hòa, Hải Dương đều đã được chấp nhận xây dựng TTHCTT theo hình thức BT. Trước đó, theo báo Nguoiduatin, ngày 15/4, tính đến cuối  năm 2014, cả nước đã có 14 TTHCTT được xây dựng, với giá hàng ngàn tỷ đồng/ mỗi trung tâm.
Cứ đà này, theo tâm lý con gà tức nhau tiếng gáy, sắp tới sẽ có bao nhiều tỉnh xây TTHCTT theo kiểu BT? Mặc dù có nhiều tỉnh, trụ sở các ban, ngành mới xây dựng cách đây vài năm, nhưng nay, cũng rục rịch muốn xây TTHCTT. Ai đó đã có một sự tổng kết chua chát, nhưng cứ như là đi guốc trong bụng nhau: Muốn có ăn, phải đẻ ra dự án.
Bằng cách đua nhau xây TTHCTT theo hình thức BT, không ít tỉnh đang góp phần cho ra đời thành ngữ mới: Treo đầu BT, bán đất?
Thật ra, xu hướng xây dựng TTHCTT là một xu hướng hiện đại, thể hiện vị thế các cơ quan đầu não của mỗi tỉnh, nhất là trong hành trình hội nhập. Và ở góc độ nào đó, cũng là tiết kiệm diện tích đất, chi phí xây dựng không manh mún, nhỏ lẻ, phân tán. Tuy nhiên, nếu quá chạy theo xu hướng hiện đại, phô trương, mang tính cạnh tranh hình thức, mà cách tổ chức triển khai dự án không minh bạch, rút cục, “hoa hồng” sẽ nảy nở ngay trên sắt thép, bê tông.
Mặt khác, mốt thời thượng xây dựng các TTHCTT còn được các tỉnh ưa chuộng, bởi nó thỏa mãn bệnh thành tích, nếu biết rằng, tài chính đầu tư cho các TTHCTT sẽ làm tăng GDP của các tỉnh. Do cách tính GDP chả giống ai, của cái nước Việt mình nó thế!
Chưa biết BT sẽ hạ nhiệt hay tiếp tục tăng, thì mới đây, báo Đất Việt ngày 21/4 thông tin, Thanh Hóa cũng vừa chốt phương án xây TTHCTT mới của t/p. Đổi lại, phía chủ đầu tư sẽ được giao lại quỹ đất tại khu TTHC cũ để xây dựng trung tâm thương mại, khách sạn cao 25 tầng, khu nhà biệt thự …
Mặc cho sự lấp lửng của vị đại diện tỉnh Thanh với báo chí, lúc phủ nhận “không phải đổi đất lấy công trình”, lúc thì nước đôi như ca dao xưa, khi vui giỡn bóng khi buồn giỡn trăng, dư luận XH chú ý một thông tin khác. Đó là vừa mới chốt phương án xây dựng TTHCTT của t/p, thì Thanh Hóa cũng vừa phải nhận gạo cứu đói của CP lần thứ hai, trong năm nay, với hơn 700 tấn cho vụ giáp hạt 2015
Cũng không chỉ Thanh Hóa, Khánh Hòa, tỉnh vừa được chấp thuận xây trụ sở nghìn tỷ cũng vừa được hỗ trợ khoảng 1.000 tấn gạo cứu đói. Ngoài ra, Khánh Hòa còn được hỗ trợ 66 tỷ đồng kinh phí chống hạn, hỗ trợ người dân mua giống lúa. nhận gạo cứu đói. Trong khi TTHCTT của tỉnh này, bề thế chẳng kém tỉnh nào- dự kiến đầu tư tới hơn 5.500 tỷ đồng.
Người viết bài tự nhiên… “mất điện”, không thể bình nổi.
Chỉ nhớ mỗi điều này: Ở nơi kia là hình ảnh cái bikini của cô gái tắm miễn phí bị rách te tua trước con mắt và nụ cười thô lỗ của những kẻ đàn ông “chưa trưởng thành”.
Ở nơi này, là hình ảnh hàng nghìn tấn gạo cứu đói cho dân bên cạnh những TTHCTT hoành tráng trị giá hàng nghìn tỷ đồng, mà những quan chức – những “công bộc của dân” cũng chưa… trưởng thành nốt!
Kỳ Duyên

Cảnh tượng hỗn loạn tại Công viên nước Hồ Tây Bikini Hà nội không có gì lạ!

Kế hoạch quảng cáo cho công viên nước Hồ Tây trong tuần qua đã trở thành một thảm họa xã hội mang tên Bikini Hà nội. Lan tràn trên mạng xã hội và không gian thông tin điện tử là hình ảnh hàng trăm người bất chấp nguy hiểm tính mạng để đổi lấy sự miễn phí, rồi cảnh lạm dụng tình dục ngang nhiên diễn ra giữa ban ngày trong lòng thủ đô. Theo blogger Viêt từ Sài gòn, thì trong sự hụt hẩng về giá trị của xã hội ngày nay, vụ Bikini Hà nội hãy còn là điều may mắn,
Vô hình trung, lối ứng xử của những kẻ có quyền thế lại trở thành bộ khung ứng xử của người thành đạt trong xã hội. Mà cái xấu thì rất mau lây nhiễm, một xã hội có nhiều người, ưa ăn miễn phí, ưa hôi của, ưa đánh nhau, ưa nhậu, ưa nhiều thứ. Một khi sự bất nhã, vô văn hóa và đồi bại được các quan chức nắm lãnh chuyên môn về văn hóa, chính trị che đậy và bao biện thì đương nhiên nó đã được hợp thức hóa trong xã hội. Bởi nói gì thì nói, với người dân, tiếng nói của giới quan chức độc tài vẫn có giá trị cho đến ngày cuối tồn tại của nó, đó là qui luật tâm lý có tính phổ quát trong xã hội. Chính vì vậy, bất kì một phát biểu của quan chức lãnh đạo nào cũng có sự chi phối xã hội. Và chuyện ở Hồ Tây, vẫn còn mừng là chưa có vụ hiếp dâm tập thể nào.
Đó là đoạn trích mà blogger Viết từ Sài gòn viết trong bài Miễn Phí và Sàm sỡ. Blogger này viết tiếp trong bài Bàn về chữ “Lạ”
Và đến một lúc nào đó, như người xưa thường nói là “lộng giả thành chân”, cái “lạ” trở nên quen thuộc, bình thường còn cái bình thường thì bị đánh tráo thành lạ lẫm. Ví dụ như đấu tranh cho quyền con người, bảo vệ môi trường, bảo vệ thiên nhiên, bảo vệ những quyền cơ bản của con người vốn là chuyện rất bình thường trên thế giới nhưng lại vô cùng “lạ” ở Việt Nam, thậm chí có thể trở thành tội phạm hạng nặng. Trong khi đó, những chuyện rất quái gở như tự hôi của xe tai nạn, đánh nhau đến chết người rồi đốt xác, húc chìm tàu và đánh người, cướp của, cạo vỏ cổ thụ để cây chết mà hợp thức hóa việc chặt cây, tham nhũng… Tất cả được gắn cho một chữ “lạ” để rồi lại diễn ra như cơm bữa, trở thành quen thuộc.
Cũng trong nỗi băn khoăn về sự hụt hẫng của những giá trị trong xã hội ngày nay, Blogger nhạc sĩ Tuấn Khanh viết về sự thống trị của bạo lực mà tác giả quan sát thấy rằng người dân thường thay cơ quan công quyền mà sử dụng bạo lực với nhau, sử dụng một cách bản năng
Xã hội Việt Nam đang tồn tại một căn bệnh chì thích tra tấn những ai không có khả năng chống lại mình, không khác đám đông hồ hởi và điên dại đấm đạp vào người trộm chó.
Bạo lực nuôi dưỡng bạo lực, gieo niệm sự dữ vào con người một cách im lặng. Hôm nay đánh chết một con người vì chó, nhưng cũng có thể ngày mai, có thể một đám đông nào đó lại giết chết một con người từ bản năng động vật được nuôi dưỡng và thả rông trong chính mình. Cách thức và mỗi sự việc có thể khác nhau, nhưng cái ác chỉ có một bộ mặt, dù chó hay là người.
Trong một lần trao đổi với chúng tôi, nhà văn Phạm Đình Trọng nói về bạo lực hiện hành đang thống trị xã hội:
Cái này nó báo động một sự việc nghiêm trọng, đó là một xã hội bạo lực. Một xã hội bạo lực đang thắng thế và cái sự thắng thế này nó bắt đầu từ chính quyền. Chính quyền sử dụng bạo lực với dân, chính quyền đạp lên pháp luật. Pháp luật đó không có tác dụng, bây giờ người ta noi gương chính quyền mà sử dụng bạo lực. Chính quyền dùng bạo lực với dân quá phổ biến và trở thành bình thường. Việc đó trở thành một khuôn mẫu ứng xử của xã hội thì bây giờ người dân người ta cũng ứng xử như thế thôi.
Một điều hết sức nguy hiểm là cái xã hội Việt nam Văn hiến không còn cư xử với nhau theo đạo lý nữa.
Ông Phạm Đình Trọng vốn là một đảng viên cộng sản, ông đã từ bỏ đảng này để dứng về những người phản biện xã hội Việt nam ngày nay.
Những cô gái tuần hành ôn hòa phản đối việc chặt phá cây xanh bị nhóm an ninh lôi kéo, xô đẩy rôi ném lên xe bắt vào đồn công an ngày 26 tháng 4, 2015
Những cô gái tuần hành ôn hòa phản đối việc chặt phá cây xanh bị nhóm an ninh lôi kéo, xô đẩy rôi ném lên xe bắt vào đồn công an ngày 26 tháng 4, 2015
Suy nghiệm tháng tư
Khi những ngày tháng tư lịch sử trở về trong năm nay, nhà văn Phạm Đình Trọng tiếp tục suy nghiệm về cuộc chiến mà cách đây 40 năm ông ngỡ mình đứng trong hàng ngũ của đoàn quân chiến thắng. Trong bài viết mới nhất của ông mang tựa đề Cần gọi đúng tên cuộc chiến này, trong đó ông xét lại tất cả những từ ngữ mà hệ thống tuyên truyền của đảng dùng trong 40 năm qua để mô tả cuộc chiến tranh mà họ gọi là Giải phóng miền Nam!
Cũng trong dòng suy nghiệm về tháng tư lịch sử, công dân Việt nam gốc Pháp Andre Manras Hồ Cương Quyết vẫn nghĩ rằng cuộc chiến 40 năm trước là một cuộc chiến chống can thiệp của đế quốc ở miền Nam Việt nam, nhưng đồng thời ông cho rằng cuộc chiến ấy dù đã phá vỡ cổng dinh Tổng thống nhưng không đưa được người Việt nam đến cánh cổng của dân chủ và nhân quyền.
Andre Manras đã từng là cảm tình viên nồng nhiệt của Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam, một tổ chức được cho là bình phong của đảng cộng sản Việt nam trong chiến tranh. 40 năm sau ông Manras nhắn lời những người đứng bên kia chiến tuyến với ông 40 năm trước, và cả những người dân Việt nam hôm nay không cảm thấy hạnh phúc trong những ngày mà nhà nước Việt nam tưng bừng kỷ niệm ngày mà họ gọi là chiến thắng:
Còn những người đáng thương, bị cuốn đi trong chiến tranh, hiện đang nghĩ rằng tôi đã làm hại họ, tôi xin họ hiểu rằng tôi đã hành động hoàn toàn theo mệnh lệnh của lương tâm, vì những giá trị cộng hoà và nhân văn, và cũng vì tôi chán ghét chiến tranh. Cuối cùng, tôi dành ý nghĩ công dân cho tất cả những người, trong khi kèn trống cất lên theo những bản hùng ca chiến thắng và tự do, vẫn đang bị hành hạ, giam cầm vì chính kiến, quyền con người và quyền công dân bị tước đoạt.
Nói về Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam, tổ chức mà ông Andre Manras đã từng nhiệt tình ủng hộ, Giáo sư Nguyễn Văn Trung, người từng được gọi là thân cộng trong giai đoạn trước năm 1975 nói rằng ông quan sát thấy nhiều thành viên của Mặt trận đó nhận ra rằng họ chỉ là con bài của đảng cộng sản Việt nam từ miền Bắc.
Còn blogger trẻ tuổi, lớn lên sau ngày 30/4/1975, Hồ Thanh Tú thì nói rằng cứ đến ngày 30 tháng tư hàng năm anh lại cảm thấy xót thương cho những thành viên Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam, những tên tuổi lớn của trí thức miền Nam một thời như Trương Như Tảng, Dương Quỳnh Hoa,… đã phải từ bỏ những điều mà một thời họ cho là lý tưởng.
Blogger Tưởng Năng Tiến kết luận
Người dân Việt Nam không ai thắng ai sau cuộc chiến vừa qua. Tất cả chúng ta đều thua, thua đau, sau một canh bạc bịp bởi những kẻ gian manh. Phải nhận diện rõ được kẻ thù như thế để đánh thẳng vào mặt chúng nó, và đừng ...đánh lẫn nhau!
Chuyện hòa giải xa vời
Câu nói đừng đánh lẫn nhau đó của Tưởng Năng Tiến gợi nhớ mọi người câu chuyện về Hòa hợp hòa giải dân tộc, cứ trở lại với tâm hồn người Việt khắp nơi trên thế giới cứ mỗi độ tháng tư về.
Nhà kinh tế Alan Phan viết rằng Hòa hợp hòa giải là không tưởng trong thời gian gần vì nếu muốn hòa giải phải có sự đồng thuận, sự thành thực và nhất là phải nằm trong một khung cảnh tự do ngôn luận.
Blogger Song Chi lại nói rằng thực ra hiện nay sự hòa giải là chuyện giữa đảng cộng sản đang cầm quyền với người dân chứ không phải giữa những người dân với nhau. Và trong vị trí độc quyền thống trị như đảng cộng sản hiện nay thì điều đó không hề dễ dàng. Song Chi đặt câu hỏi là tại sao cứ đến tháng tư về người Việt lại mang câu chuyện cũ ra mà bàn cãi, mà tự vấn? Câu trả lời của Song Chi là vì hiện tại không có gì tốt đẹp!
Trong không khí tự vấn và tranh cãi đó của tháng tư lịch sử, một vị Tiến sĩ Sử học từ Hà nội là ông Vũ Quang Hiển như đổ dầu vào lửa khi tuyên bố rằng sau ngày 30/4/1975 không hề có sự ngược đãi, cũng như câu chuyện về những nhà tù chỉ là điều xuyên tạc. Giáo sư Nguyễn Văn Tuấn nhận xét rằng ông Hiển phạm tội phủ nhận sự thật, nhưng may cho ông là luật pháp Việt nam không có tội danh này. Giáo sư Tuấn nói thêm là hòa giải làm sao được trong một môi trường chữ nghĩa độc hại đến như vậy!
Cuộc đấu tranh cho hiện tại và tương lai
Người cựu tù nhân chính trị trẻ tuổi Nguyễn Phương Uyên không viết về những câu chuyện 40 năm trước mà về những chuyện của ngày hôm nay:
Trong quang cảnh bi thảm của một xã hội ngày càng mất đi nhân tính hôm nay, chúng ta phải tranh đấu không vì lẽ hận thù, mà chính vì mục đích để có một xã hội Việt Nam tốt đẹp hơn, nhân bản hơn với đầy đủ các quyền tự do mà công dân của một đất nước dân chủ đáng lý ra phải có.
Trong cùng mục đích đó người cựu chiến binh Nguyễn Đình Ấm giải thích tại sao ông và những nhà hoạt động cho dân chủ hiện nay không thể đứng yên vì không thể sống như đã chết.



GÓC NHÌN PHIẾN DIỆN SÀI GÒN – HÀ NỘI

Ngày mùng 3 tết. Khu du lịch Đại nam bắt đầu miễn phí 1 tháng. Hàng chục ngàn người đổ về vì 1 chữ FREE. Tắc đường 20 km từ cổng Khu du lịch Đại Nam. Cảm nhận chung của nhiều bạn trẻ là 2 chữ: Đông quá, toàn người là người.
Tuy nhiên, bên trong và những khu trò chơi xếp hàng ngay ngay ngắn. Khi thấy bóng phụ nữ, đa số cánh đàn ông lùi lại vài ba bước giữ khoảng cách hoặc nhường ưu tiên phái yếu, “tranh giành với đàn bà, con gái nhục lắm” hắn nói…
Ngày 19/4 Công viên nước Hồ Tây bắt đầu miễn phí 1 ngày, hơn 30.000 người đổ về, thậm chí leo rào cũng vì 1 chữ FREE. Cảm nhận chung của tất cả mọi người là: đông, loạn, quấy rối tình dục everywhere. Những khu trò chơi xếp hàng hay suối lười, cầu trượt, khi thấy bóng phụ nữ, đại đa số cánh đàn ông “a lô xô “, ” lu xu bu “, ” chiến thuật ruồi bu “ sán lại gần dí dái vào mông đít người ta, tận dụng từng giây đồng hồ để cọ sát da thịt. Không bao giờ có khái niệm phụ nữ đi trước, may ra có đi đi chết mới ưu tiên nhường nhau thôi.
Hà Hội: hàng chục người đàn ông CỞI TRẦN quây kín xung quanh chỉ chỏ, cười nói, hú hét, bàn tán, quay phim diễu cợt 1 cô gái mặc bikini rách bươm, lòi cả vú trong hồ bơi. Hàng trăm người vô cảm, hàng trăm ánh mắt soi mói chỉ chầu chực soi bằng được nhũ hoa cô gái để hả hê.
Sài Gòn: 1 cô gái CỞI TRẦN trên người mặc độc 1 chiếc quần lót vừa đi vừa khóc ngoài đường. Một người đàn ông không quen biết chạy theo. Cô gái khóc lóc “chồng em bỏ em rồi “, người đàn ông đi trên đường vừa mặc lại áo cho cô gái vừa an ủi “ “biết rồi, mặc áo vô đi”. Một câu nói mộc mạc, giản dị nhưng khiến bất cứ ai nghe cũng cảm nhận trong đó chứa đựng sự ấm áp, tình thương đồng loại.
Ngày trước tôi học đại học ở Hà Nội. 1 lần lạc đường, ghé hỏi chú xe ôm.
Bến xe ở hướng nam nhưng chú chỉ lên hướng bắc… Chỉ đểu đấy mà !
Một lần khác loay hoay trong khu phố cổ không tìm được đường ra Văn Miếu. hỏi chú xe ôm, chú nói “ đưa 15k tao chỉ đường, dẫn tới tận nơi “.
Sau 6 năm, tôi vào Sài gòn sống, 1 lần lạc đường, ghé hỏi chú xe ôm. Sau đó, tôi ân hận vô cùng vì tại tôi mà 2 chú xe ôm chửi lộn với nhau.
Không phải 2 chú tranh giành khách hay tiền bạc gì, mà vì 1 chú chỉ đường “Con đi thẳng ngã 4 rẽ trái, đi tiếp ngã 3 rẽ phải 2 lần”, chú kia nghe thấy vậy mắng: “ông chỉ đường cho người ta chỉ cho đúng coi, chỉ vậy người lạc làm sao. Tội người ta”. Vậy là 2 chú to tiếng với nhau, mặc dù tôi thấy chú kia chỉ rất chu đáo rồi
Ở Hà Nội, những nơi như bệnh viện Việt đức nằm trong nội thành. đường đi loằng ngoằng nên người dân ở 1 số ngã 3- ngã 4 hay để tấm bảng “ hỏi đường 10k “, 1 dạng ẩn dụ cho việc xin xỏ bỏ tiền, hoặc tránh bị làm phiền bởi người tỉnh lẻ hỏi đường bệnh viện. Ngày trước đi đường Nguyễn Thái Học, Văn Miếu có bắt gặp 1 bình nước lọc hiếm hoi đặt ngoài vỉa hè của 1 gia đình gốc Hà Nội bán tranh sơn dầu, treo biển “ nước miễn phí “. Bên dưới là những cốc bằng INOX được xích sắt cẩn thận vào bình nước đề phòng người đi đường uống xong quen tay lấy luôn cái cốc nước.
Ở Sài gòn, cũng những tuyến đường gần bệnh viện Chợ Rẫy, Từ Vũ, Hùng Vương cũng những tấm bảng dựa gốc cây ấy, nhưng nội dung thì khác: “ Đi thẳng ngã rẽ phải”. tức là những tấm bảng chỉ dẫn để người nơi khác ko cần hỏi cũng được chỉ dẫn chu đáo. Vỉa hè sài gòn, người dân hay đặt những bình nước trà đá, nước lọc treo biển “ nước miễn phí “, nhưng chẳng có sợi dây trang sức nào xích cái cốc lại cả. Do ý thức cả, mình lấy cái cốc về thì người tới sau lấy gì uống, hoặc đơn giản là chủ bình nước lại phải bỏ tiền mua cốc nước!
Ở Sài Gòn, 1 cậu sinh viên năm nhất làm part-time cho mình, giao hàng cho khách chậm 1 tiếng đồng hồ. Tới nơi cậu ta xin lỗi, khách phàn nàn tại sao chậm thế. Cậu ta nhận lỗi thành thật do bản thân chứ không đổ cho thời tiết hay phong thuỷ, tắc đường…
Ở Hà Nội, 1 Phó Tổng giám đốc Công viên nước Hồ Tây giải thích với báo chí, dư luận về vụ việc cô gái bị rách bikini là lỗi tại bikini kém chất lượng. Không hề có sự việc quấy rối, lạm dụng tình dục trong công viên nước. Tự nhiên nghĩ, nếu cô gái bị rách bikini lòi cả vú là con gái vị này, phát biểu sẽ khác.
Bài này mình nhìn theo đường 1 chiều, theo góc nhìn tiêu cực, phiến diện đầy sự chỉ trích và bức xúc. Tất nhiên, không có gì là tuyệt đối, chẳng ai nói Sài gòn chỉ có người tốt- Hà Nội chỉ có người xấu. Do môi trường sống ảnh hưởng tới ý thức và tâm lý hùa theo số đông góp phần làm con người hành động.
Mình sẽ ví dụ cho các bạn thấy:
Sài gòn nổi tiếng cướp giật, 1 tệ nạn kinh hoàng. Hà Nội thì bói cả ngày may ra được 1 vụ. nhưng các bạn đừng vội mỉm cười tự hào, là do cơ sở hạ tầng, giao thông Sài gòn tốt, đường rộng thông thoáng nên cướp giật điện thoại, túi xách lộng hành từ lúc giật tới lúc phóng mất dạng chưa tới 3 nốt nhạc. Hà Nội thì tắc, tắc cả lên vỉa hè không có lối mà đi bộ. Trộm cướp nó bị ngu bẩm sinh nó mới giật để rồi không có lối mà chạy vì tắc đường. Bù lại móc túi Hà Nội lại rất nhiều, đất chật người đông: chỉ 1 cái chạm nhẹ cũng đủ móc mất của ai đó cả tháng lương.
Tâm lý hùa theo số đông, mình vào Sài Gòn. đi mua đồ, đi ăn, công việc. đều nhận thấy 1 điểm chung là mọi người thường chốt bằng câu: “Dạ cám ơn”, mình cám ơn chủ ngữ nha! Kể cả người bán, người mua điều cám ơn nhau. Bạn nào hay ăn tiệm, vỉa hè lúc trả tiền luôn được chủ nói cám ơn. Dần dần mình cũng hùa theo số đông, tiếp thu cái phong tục tốt đẹp này.
Nên việc hàng trăm thanh niên ở Công viên nước Hồ Tây hùa theo số đông. Ông leo rào tôi cũng leo rào, mày bóp vú tao cũng bóp vú, nó sờ bím tao cũng sờ bím là không tránh khỏi.
Cuối cùng là 1 câu chuyện cổ tích chẳng liên quan, ngày xưa thời chiến. Cả làng được tin máy bay Mỹ ném bom, trốn sạch dưới hầm. Phi công nó thả 1 quả bom giữa làng. Bom nổ, khoét 1 hố to như cái ao, tròn xoe. Mấy trai làng tò mò chạy ra xem, cả đời chưa thấy cái hố nào tròn như vậy. Mấy người khác thấy cũng bắt chước chạy ra xem, rồi hùa theo cuối cùng cả làng chạy ra bu kín cái hố bom. rồi ngơ ngác hỏi nhau:

  • Ơ MÀY ĐỨNG ĐÂY LÀM GÌ?
  • TAO CŨNG KO BIẾT, THẤY ĐÔNG NÊN CHẠY RA THEO PHONG TRÀO THÔI!

Phi công mỹ nó trên trời ngó xuống thấy cả làng bâu kín cái hố bom, nó quay lại thả nốt quả bom. Cả làng chết sạch!
(*Bồ Kết)*

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét