CỨU NÉT.
Vẫn trong Tết mà dân tình đã oánh nhau chí chết, phang nhau từ đền Gióng, chém lợn Bắc Ninh tới quen mui, ngứa tay mà chém cả Giáo Sư cổ kính, bậc trưởng thượng 2 năm mươi xứng được tôn là Đại Giáo sư ấy chứ.
Năm Ất Mùi còn gì đẹp bằng hình ảnh dê già gặm cỏ non, những muốn mong Mưa thuận gió hòa, bậc lão tôn mà dưa cà còn ngon thì Quốc gia thật là Đại Phúc.
Trẻ trâu không hiểu, hỗn láo chửi xằng.
Là nhà Tuyên huấn, dịp nào tiện hơn đầu Xuân để truyền bá Văn Hiến Việt Nam thời kỳ Đổi mới.
Trước các cụ vẫn thường thơm trẻ thơ vào má, với thanh niên thì hôn vào trán là cùng, nay cũ đã cẩn thận gỡ răng, hôn trượt lên môi, tay bẹo má. Ý là mong ta Tây hóa lối sống, Tàu hóa y phục... là vừa.
Chuyện câu đối, trẻ thơ nông nổi cứ dịch ra chữ Hán làm gì, cụ đã viết tiếng Việt, nghĩa là tiếng Việt, đã viết hoa, nghĩa là viết hoa... Sao luận bàn ý nghĩa sâu sa mà mệt óc.
Ai chả biết Hoa hậu thường ít học, nhưng cụ ví cháu với nàng Bạch Tuyết mới thật diệu kỳ, chẳng phải vì tiết tháo mà Bạch Tuyết truyện cổ Grim là cô gái duy nhất sống với 7 người đàn ông mà vẫn tiết hạnh tận ngày xuất giá. Ý cụ ví em là bậc Kỳ Duyên, kỳ trinh, kỳ lạ, kỳ tài.
Câu đối tuy có cóp nhặt thì cũng là của họ hàng cụ bên Tàu, có gì đâu mà lỗi, họ nhà cụ sát vách cố TBT, ai dám hạch sách bao giờ.
Nay con thấy cụ oan mà có đôi lời phẫn uất, xin cụ cứ an nhiên để ngọc thể luôn thơm thoảng mùi đào tiên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét