Nhãn

Thứ Năm, 18 tháng 5, 2017

HOA BẰNG LĂNG

"Ngày xưa, tôi thầm yêu 1 nàng thiếu nữ
Tóc em dài như gió mùa thu..."
Thôi, chuyện buồn chả nhắc lại nữa. Số tôi đen, yêu ai cũng không thành, chả mấy chốc lại xa nhau, vì kiểu gì vợ cũng phát hiện.
Nhưng đã yêu thì không thể quên, nó cứ hằn sâu như vết rạch trên mặt, tình yêu nó cứ tự nhiên thủy chung như vậy, như màu tím bằng lăng, như khắc vào tim, muốn trốn chạy quên đi mà nỗi nhớ cứ ám ảnh tựa ngày giỗ tổ.
Hôm ấy, tôi thấy nàng, trong cơn mơ tôi vẫn ám hiệu nàng là Banglangtim, cho bí mật, vừa ý nghĩa. Không phải là gặp mà chỉ là nhìn thấy nhau, vào 1 trưa tháng 5, nắng ngập tràn, bằng lăng tím rợp cả đoạn đường dọc hồ Tây. Dưới gốc, những cánh hoa rơi nhạt màu, quăn queo héo úa, cuộn tròn bên mép rãnh, gió bạt nổi lềnh phềnh trên mặt hồ. Nàng đứng bên vỉa hè, ngắm hoa bằng lăng mê mải, ánh mắt nai tơ dưới hàng mi cong, mảnh mà đậm, đuôi mắt dài, đẹp pha buồn, hiền và long lanh. Khuôn mặt trái xoan lẫn dái tái dầy, đầy đặn của nàng ửng hồng dưới nắng, vài lọn tóc dài bay đùa theo gió.
Đột nhiên nàng nhìn tôi, ánh mắt như hút hồn. Tôi mê man, mộng mị, chìm đắm ngắm nàng, kết nàng nổ đĩa, yêu nàng quá mất rồi thì nghe tiếng thầm thì, thoảng trong gió, giọng đặc biệt dễ thương "Mất xe rồi kìa".
Vâng, bao năm đã trôi qua, vẫn như ngày hè ấy, ánh tím bằng lăng vẫn day dứt trong tim, hoang hoải tâm hồn.
Với tôi, màu tím bằng lăng là mất mát.
"Anh yêu em một tình yêu duy nhất
Tỷ lệ thuận với khoảng cách hai ta
Đến một ngày ta mãi mãi cách xa
Anh sẽ thắp hương đều cho em mỗi tối.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét