Nhãn

Thứ Năm, 30 tháng 10, 2014

IF ...THEN...UNLESS

Gần đây, CA TP.HCM phát tờ rơi TRAVEL SAFETY để du khách NƯỚC NGOÀI nâng cao tinh thần cảnh giác.
  • Là người Việt, nếu vô tình được Đọc, vì CA không phát cho họ, nhiều người sẽ tức giận vì sự “sáng tạo” này, tuy nó không mới, nhưng đây cũng là một phương thức hữu hiệu “bôi nhọ” Sài Gòn nói riêng và Việt Nam nói chung.
  • Có người ủng hộ việc làm này, rằng “Không có gì là bôi nhọ cả. Đó là việc làm cần thiết. Báo để họ cẩn thận giữ gìn tài sản của mình tốt hơn nhiều khi xẩy ra bị mất cắp, bị cướp, rồi phải giải quyết hậu quả.”
  • Có người lại cho rằng hết rồi cái thời tung hê, khen ngợi hết lời, quen "tốt đẹp khoe ra, xấu xa đậy lại”, mà cần “Nói lên sự thật  về bất cập, tồn tại để cùng nhau xử lý sẽ luôn tốt hơn là “giấu hết mọi chuyện trong cặp” rồi tất cả không biết đâu mà lần.”
Và đây là NỘI DUNG CHÍNH:
1. WHERE IS YOUR WALLET? (bạn để ví ở đâu?)
  • Violent crime is very often in Ho Chi Minh City. Keep your bags close to your body, avoid wearing precious jewelry and try not to be too flashy with your camera and phone. (Tội phạm bạo lực RẤT THƯỜNG XUYÊN xảy ra tại Tp.HCM. Hãy giữ túi xách của bạn luôn bên người, tránh đeo các các đồ trang sức quý và cố gắng không để lộ liễu máy ảnh và điện thoại di động) = => Bên Y tế, trẻ con tử vong hàng loạt mà Bộ còn không công bố Dịch vì sợ Loạn, nay CA làm như này thế hóa ra Sài Gòn Tội Phạm Rất ĐÔNG và các Vụ Án Rất Thường Xuyên, mà CA không trấn áp lại rảnh đi phát tờ bơm bướm thay các PG, (là những Cô gái phát tờ rơi, bán thuốc lá hay hàng khuyễn mãi).
2. DO NOT TRUST THE TAXI METER (Đừng tin vào đồng hồ trên xe taxi)
  • "Ripping off unsuspecting passengers is an art form for dishonest driver. Stisk to reliable companies such as Vinasun taxi and Mailinh taxi. ( Đây là hành động móc túi hành khách một cách trắng trợn của lái xe không trung thực. Hãy lựa chọn các hãng taxi đáng tin cậy như Vinasun và Mailinh).==> khoan hãy nói về ý đồ có hay không trong Cạnh tranh không lành mạnh giữa các hang taxi, mà ta sẽ thấy sự ngu ngốc trong dùng câu chữ. Tại sao không khuyến cáo “Du khách ghi nhớ biến số xe, tên lái xe và giữ lại ticket xuất bến như từ Sân bay để có thể phản hồi ngay lập tức những trường hợp không trung thực.”
3. BARGAINING (Mặc cả)
  • Remember that negotiating is not rude, but expected. (Hãy nhớ rằng mặc cả không phải là thô lỗ, mà là Mong muốn).==> điều này chứng tỏ Dân Việt Nam nói thách, nói điêu, xảo trá nhất thế giới, có phải không? Tại sao lại không phải là câu “Du khách nên tham khảo giá trước khi mua”.
KẾT LUẬN.
Trên là phần If ...then trong Lập trình gọi là Nếu...thì, còn phần dưới là Nếu không thì (lập trình goi là Unless).
  • Những điều này chả phải là Bôi nhọ, cũng chả phải Tôn vinh, mà nó thể hiện sự BẤT LỰC và SỢ HÃI của CA và chính quyền với tình trạng Tội phạm hiện nay.
  • Vậy những người Việt Nam từ các tỉnh khách tới SG chơi có được phát không? Không. Những nhà nuôi chó có được thông báo không? Không. Vậy thì đó là sự phận biệt đối xử, quá Nịnh Tây Khinh Ta.
  • Lướt nhanh Ta tưởng là một hành động Trách nhiệm cao, nhưng có khi lại là một dạng Vô Trách nhiệm. Vì nếu không thực hiện thì sao? “Bố đã bảo rồi nhé, mất đừng có trách, bị đánh thì kệ mày. CÚT VỀ NƯỚC cho đỡ rách chuyện, bố đỡ mệt". 
À, mà nhớ để chừa thêm thông báo những vụ Hiếp dâm Du khách chỉ có bên Ấn với Mã lai thôi nhé.
http://mpdc.dc.gov/page/safety-and-crime-prevention

Thứ Tư, 29 tháng 10, 2014

NGHĨA VỤ ĐỐI VỚI TỔ QUỐC

(Truyện của Azit Nêxin)
Cả trại giam xôn xao về cái tin ấy.
- Này, các đằng ấy đã biết tin gì chưa? Ichxan Vadêlin đang ở đây đấy!
- Làm gì có chuyện!
- Tớ nói điêu tớ làm con chó!
- Hắn đã "đoạn" từ lâu rồi kia mà!
- Lại còn mở tiệm cà phê đàng hoàng nữa chứ?
- Cóc tin được! Cậu nói láo!
- Tớ nói láo tớ chết! Người ta mới giải hắn về hồi chiều, bằng tàu chở thư mà! Giải từ Aiđiliê về. Chính tớ nhìn thấy hắn ở dưới sân. Hắn tắm ở nhà tắm xong bị dẫn về biệt khám.
- Thế đấy! Ðã tưởng dứt được rồi, thế nào mà bỗng dưng lại bị tóm gáy điệu về ở với cánh ta không biết?
- Nhưng Ichxan Vadêlin là ai vậy?
- Các chú mày còn nhóc con nên không biết hắn. Hồi hắn còn làm ăn, các chú mày hãy còn bú tí mẹ! Tao quen hắn từ hồi ở Mactreckhan kia! Hồi ấy trại giam này chưa có. Mới có trại Mactreckhan thôi! Bọn ta được ngồi ở đó.
- Hồi ấy phải nói hắn nhanh thật!
Ichxan phải nằm ở biệt khám hai tuần, rồi được chuyển sang khu 2. Ðó là khu giam các phạm nhân đặc ân, những kẻ tái phạm cũ biết rõ hắn.
- Chào người anh em!
Một người vừa đun xong trà trên một cái hỏa lò. Ichxan Vadêlin sỗ sàng quăng tờ giấy 100 xuống khay. Người ta lại bắt đầu đun một ấm trà ngon nữa.
Người ngồi trước mặt Ichxan Vadêlin là Nuri - bị kết án 60 năm tù về tội tham ô. Nuri mặc một chiếc áo choàng màu mận chín trông hết sức sang trọng. Ichxan Vadêlin - trạc 50 tuổi - chỉ chuyện trò với mỗi mình, dường như không nhìn thấy ai xung quanh nữa.
- Thế đầu đuôi làm sao hả Ichxan?
- Tôi kể ra chỉ sợ anh không tin, cho tôi là nói phét. Vì chính tôi cũng thấy chuyện này thật khó tin. Ai chứ tôi thì, chắc anh biết đấy, đã như chim bị đạn rồi! Lạy chúa! Năm nay tôi đã 50 tuổi đầu, tóc đã bạc, vậy mà chưa bao giờ tôi bị một vố cay như thế này. Mà lần này tôi bị lại là do tôi tận tâm phục vụ cho tổ quốc, do tôi làm nghĩa vụ công dân của mình mới tức chứ!
Chắc anh biết đấy, lâu nay tôi vẫn có một tiệm cà phê riêng. Một hôm, có hai tay của Sở Cẩm đến nhà tôi bảo:
- Mời ông đi theo chúng tôi về Sở!
Các tay mật thám cũ tay nào tôi cũng nhẵn mặt cả. Nhưng hai tay này là lính mới, nên tôi không biết. "Ðược! Ði thì đi!" tôi nghĩ bụng thế, "mình chẳng làm gì nên tội thì sợ đếch gì!". Đến Sở, tôi thấy Haiđa đã ngồi chờ ở đó... Haiđa làm ở Sở Cẩm từ hồi tôi còn làm ăn. Bây giờ ông ta đã lên chức Chánh Cẩm. Haiđa có một mắt hơi lé, trông lúc nào cũng có vẻ lờ đờ, nên được mọi người tặng cho biệt hiệu là Lé. Haiđa Lé dữ hơn cọp.
- Bẩm quan cho gọi em có việc gì đây ạ? - tôi hỏi Haiđa Lé.
- Ngồi xuống đây đã Ichxan! - Haiđa Lé đáp và chỉ vào chiếc ghế. Tôi đoán ngay là ông ta cần tôi. Vì tính ai chứ tính Haiđa Lé tôi biết rõ lắm. Tôi mà có tội tình gì thì ông ta đã nhảy xổ vào tôi mà bóp cổ cho thấy ông bà vải rồi, chứ chả mời mọc tử tế như thế.
- Thưa Haiđa - tôi nói - em đã đoạn tuyệt hẳn nghề cũ rồi! Sau cái lần cuối vớ được một mẻ bẫm, em đã thanh toán sòng phẳng các món, và còn dư một ít thì mở tiệm cà phê để làm ăn sinh sống. Bây giờ quan muốn gọi em có việc gì vậy ạ?
Haiđa nghe tôi nói rồi bảo:
- Ðúng. Các khoản cũ coi như đã thanh toán xong. Hôm nay ta cho gọi anh đến đây là muốn anh thực hiện nghĩa vụ công dân của anh đối với tổ quốc.
Tôi nghĩ bụng: không biết nghĩa vụ đối với tổ quốc là nghĩa vụ gì? Chắc chỉ có chuyện đi lính thôi! A! Ra người ta muốn bắt tôi đi lính!
- Bẩm quan! - tôi nói - em xin thưa với quan là em đã hoàn thành nghĩa vụ công dân rồi ạ! Em đã phục vụ trong hải quân đúng sáu năm chẵn, không kém một ngày. Ấy là chưa kể em còn nằm mấy tháng trong hầm nhà thờ Ðivankhan ở Caxưmpasa. Bây giờ em đã ngoài 50 rồi, quan còn muốn gì ở em nữa ạ?
Haiđa Lé sai mang cho tôi tách cà phê và rút thuốc lá mời. Tôi lại nghĩ ngay: chắc ông ta muốn mình làm chỉ điểm đây!
- Thưa ông anh, nếu ông anh có ý định gì khác thì xin ông anh cứ nói thẳng. Nếu giúp được, em sẵn sàng ngay... Còn cái tiệm cà phê của em thì ông anh cứ coi là của ông anh!
- Anh nghĩ nhầm rồi, Ichxan ạ! - Haiđa Lé đáp - Không ai định bắt anh đi lính! Nhưng tổ quốc muốn giao cho anh một nhiệm vụ khác. Anh phải cứu lấy danh dự cho quốc gia, cho chính phủ! Chính phủ rất cần đến sự giúp đỡ của anh.
- Ấy chết! Sao ông lại giễu em thế! Có đâu một quốc gia hùng mạnh như nước ta mà lại cần đến sự giúp đỡ của một tên trộm già như em!
- Chuyện gì mà không thể có! - Haiđa Lé đáp - Việc quốc gia nó phức tạp lắm, nên đòi hỏi phải có sự giúp đỡ của mỗi người công dân. Và bây giờ đến lượt nó đòi hỏi sự giúp đỡ của anh.
- Thôi được! Nếu ông anh đã nói là nghĩa vụ quốc gia thì em đâu dám từ chối. Ông anh có bảo chết em cũng xin chết ngay...
Ðến đây Haiđa Lé mới nói thật cho tôi biết rõ sự thể.
Hoá ra là có một đoàn khách quốc tế sang thăm nước ta. Ðoàn rất đông người. Có đủ cả người Mỹ, người Ðức, người Ðan Mạch, người Pháp. Có cả thương gia, bác sĩ, kỹ sư, giáo sư... Họ muốn đến tìm hiểu tình hình để viện trợ kinh tế cho ta. Nhưng đến chỗ nào họ cũng thấy tình trạng hết sức bí bét. Nghe nói tình hình lâm nghiệp họ phát ớn, tìm hiểu tình hình y tế họ thấy ngán ngẩm. Ðến xem các nhà máy họ lại càng kinh. Tóm lại là đi đến đâu ta cũng ngượng chín mặt với họ đến đấy. Vì thế chính phủ ta mới quyết định bằng bất cứ giá nào phải làm cho họ kinh ngạc một phen.
- Bởi vậy, Ichxan ạ! Bây giờ là trách nhiệm của anh đối với tổ quốc. Anh phải cố mà làm tròn nó!
Tôi đoán chắc chính phủ ta không có cách gì làm cho các quan khách quốc tế hài lòng, nên quyết định chứng tỏ cho họ thấy trình độ chống nạn trộm cắp của ta cao đến mức nào. Tôi bảo:
- Thưa Haiđa, em hiểu, xin Haiđa tin rằng chắc chắn em sẽ cho họ biết trình độ ăn cắp của ta rất cao, chứ không như các nghề khác!
- Anh đoán gần đúng - Haiđa xác nhận - Chúng ta phải cho họ biết cảnh sát của chúng ta mạnh như thế nào, và biết cách làm việc ra sao.
- Thế thì em thấy hơi khó... - tôi thở dài.
- Tất nhiên là khó rồi! Có thế mới gọi anh đến...
Anh là một tên móc túi chuyên nghiệp, đã từng nhiều lần vào tù ra tội. Anh rất sành sõi cái việc này. Vậy anh hãy thi hành nghĩa vụ công dân của mình.
- Xin ông anh cho em biết rõ hơn là em phải làm gì ạ? - tôi yêu cầu ông ta.
Haiđa Lé giảng giải cho tôi biết nhiệm vụ. Người ta sẽ chỉ cho tôi cái khách sạn có đoàn quốc tế ở. Nhiệm vụ của tôi là phải vét nhẵn túi các vị trong đoàn, không để sót một thứ gì. Tất nhiên các quan khách sẽ thi nhau kêu trời và chạy đến báo cảnh sát. Ở sở cảnh sát, người ta sẽ bảo họ: "Xin các vị yên trí! Cảnh sát của chúng tôi làm việc rất cừ! Chỉ năm phút nữa chúng tôi sẽ tóm hết những tên ăn trộm!" Còn tôi thì ngay sau đó đem tất cả những thứ lấy được về nạp cho Sở. Thế là những người bị mất cắp sẽ nhận được nguyên vẹn tài sản của họ.
"Ðây! Xin mời các vị nhận lại đồ vật của mình!" Cảnh sát của ta sẽ giơ tay chào và bảo họ như vậy. Các vị khách ngốc nghếch kia tất nhiên sẽ phải nghĩ: "Chà! Thế mới gọi là làm việc chứ!"
- Em không làm được đâu, Haiđa ạ! - tôi từ chối - Bây giờ em thấy không đang tâm...
- Sao vậy? - Haiđa Lé hỏi.
- Thứ nhất là vì em bỏ nghề đã lâu, bây giờ chân tay ngượng nghịu sợ không làm nổi...
- Không lo! Anh vẫn làm được thôi!
- Thứ hai, bấy lâu nay em đã giữ được mình không nhúng tay vào chuyện ấy...
- Giữ mãi rồi cũng có ngày không giữ được đâu! Cũng như đôi giày mới ấy rồi cũng có lúc nó phải nhúng bùn.
- Tụi trẻ bây giờ có nhiều đứa bợm lắm! Ông anh giao cho chúng nó việc này có lẽ tốt hơn.
- Nhưng lũ ôn con ấy chúng lưu manh lắm! Xoáy thì chúng xoáy được đấy. Nhưng xoáy xong chúng nó biến thì có mà thánh tìm!... Lúc ấy thật là bẽ mặt với các vị khách quốc tế. Vì thế chúng ta mới cần một tên trộm thật thà như anh.
- Ðội ơn ông anh đã có lòng tin em. Nhưng quả thật em không làm được đâu ạ!
- Tùy đấy, Ichxan ạ! Có điều nếu anh không chịu làm, ta buộc phải đóng cửa tiệm cà phê của anh lại. Ta còn lạ quái gì cái tiệm của anh! Nó vừa là sòng bạc, vừa là ổ thuốc phiện lậu...
Thế là tôi đành phải nhận lời.
- Thôi được em xin làm - tôi nói - nhưng làm nghĩa vụ cho tổ quốc thì em cũng được cái gì chứ ạ? Chả lẽ em lại làm không công?
Haiđa Lé nổi cáu quát:
- Người ta nghĩ đến nghĩa vụ công dân, mà anh thì lo chuyện lợi lộc. Thật không biết xấu hổ!
- Xin ông anh bớt giận! - tôi nói - Ông anh làm việc cho cảnh sát, tức là cũng làm nghĩa vụ công dân, thì ông anh được lương. Ngay cả các ngài nghị viện có lẽ cũng chả ngài nào muốn làm nghĩa vụ công không cho chính phủ. Tình bạn đi đằng tình bạn, còn công việc đi đằng công việc chứ ạ! Việc nào nó phải đi việc nấy. Nghĩa vụ là một chuyện, còn quyền lợi lại là chuyện khác chứ ạ! Tiền bạc có hại gì đến nghĩa vụ đâu!
- Thôi được. Ta thỏa thuận thế này vậy nhé! - Haiđa Lé đấu dịu - ta cho anh muốn làm gì ở cái tiệm cà phê của anh thì làm. Có điều anh phải nhớ là "moi" được cái gì của khách, anh phải đem nộp cho ta ngay, rõ chưa?
- Dạ, rõ ạ!
- Cầu chúa Ala phù hộ cho anh! Ta đặt mọi hy vọng vào anh đấy! Nếu anh moi được ví của ngài trưởng đoàn thì càng đáng khen. Thôi, cho anh đi! Chúc anh may mắn!
Ừ, thì tôi đi! Gì chứ cái chuyện xoáy vặt đối với tôi ngon hơn óc chó!
Tôi đến khách sạn và bắt đầu ngồi chờ.
Chờ đến tối thì thấy các vị khách bắt đầu kéo nhau về. Tôi giở tập ảnh ra xem lại. Ðích thị ông trưởng đoàn đang đi cùng bà vợ kia rồi! Tôi đứng lên, đi sát hẳn vào người ông ta lần chỗ để ví, rồi bất ngờ hích nhẹ vào ngực ông ta một cái. Thế là xong! Êm như ru! Té ra tôi vẫn chưa quên nghề...
Sau đó tôi chạy ngay đến nhà vệ sinh công cộng ở quảng trường Tacxim, mở ví ra xem. Trong ví toàn giấy bạc mới tinh! Thề có thánh Ala chứng giám, tôi đã kìm được lòng tham, không lấy một tờ nào. Có bao nhiêu tôi mang nguyên về Sở.
- Anh biến đi đâu thế? - vừa thấy mặt tôi từ ngoài cửa, Haiđa Lé đã quát hỏi ngay. Nhưng khi tôi chìa chiếc ví ra thì ông ta sướng đến nỗi hôn luôn tôi một cái vào trán.
- Cừ lắm! Anh đã hoàn thành tốt nhiệm vụ - ông ta khen tôi - ông trưởng đoàn vừa đến báo cho ta biết là bị mất cắp. Trông ông ta rất buồn. "Xin ngài cứ yên trí!" ta bảo với ông ta như vậy, "chậm nhất là ngày mai chúng tôi sẽ tìm lại cho ngài chiếc ví. Cảnh sát của chúng tôi làm việc rất giỏi!"
- Em đã hoàn thành nghĩa vụ đối với tổ quốc rồi, bây giờ xin chào ông anh! Chúc ông anh mọi sự tốt đẹp! - tôi nói với Haiđa thế, nhưng ông ta bảo:
- Khoan đã! Mới một lần thế thì ít quá! Chú em phải lần lượt moi túi tất cả các ông khách ấy cho ta!
- Nhưng em chỉ sợ làm mãi quen tay, đến lúc muốn thôi không được.
Nhưng Haiđa chẳng thèm nghe tôi.
Tôi lại bắt đầu đi moi các đại biểu khác. Có một ông rất khù khờ, bị tôi moi nhẵn cả túi quần túi áo, lấy hết cả ví, cả chìa khóa buồng, khăn mùi soa, bật lửa, hộp thuốc lá, thậm chí cả ghim cài ve áo, mà vẫn chẳng hay biết gì hết. Không khéo bị lột cả quần ngủ mà ông ta vẫn không biết gì cũng nên!... "Hay ta thử cắt hết cúc áo của hắn ta xem sao?" Tôi nghĩ bụng như vậy, rồi cắt thật, không để lại một cái nào. Sau đó tôi đem ngay tất cả về Sở, bày ra trước mặt Haiđa.
- Giỏi lắm, Ichxan ạ! - ông ta bảo - Anh làm việc khá lắm!
Tôi bảo ông ta:
- Ông anh ạ! Em đã định lột truồng hắn ra, nhưng sau nghĩ thương hại...
Tóm lại là suốt 15 ngày tôi cứ đi moi hết vị này đến vị khác trong đoàn... Tôi làm việc như một nhà phẫu thuật lành nghề. Nói thật chứ, giá tôi có lấy mất một lá phổi của những anh chàng đù đờ này thì có lẽ họ cũng chẳng hay biết gì.
Haiđa nghe tôi kể thì cứ ôm bụng mà cười.
Một hôm, tôi moi được nhẵn ví đầm của một bà và đem đến cho Haiđa Lé. Nhưng không thấy bà này đến báo cảnh sát gì cả. Thấy vậy, một viên cảnh sát biết tiếng nước ngoài bèn gọi điện về khách sạn:
- Các ngài có bị mất gì không?
- Không - người ta trả lời.
- Các ngài cứ soát kỹ lại tất cả các ví xách và túi quần túi áo xem!
Một lát sau bỗng có tiếng chuông.
- Có một bà của chúng tôi bị mất sạch các thứ trong túi sắc.
- Bà đó có một chiếc khăn tay màu hồng phải không ạ?
- Phải rồi! Sao các ông biết?
- Cảnh sát của chúng tôi cái gì cũng biết hết!
Cảnh sát của chúng tôi cứ thế đấy: họ báo cho người mất trộm biết anh ta bị mất trộm, và tên trộm đã bị bắt!...
Trước khi đoàn về nước, một phóng viên nhà báo hỏi vị trưởng đoàn:
- Ở nước chúng tôi ngài thích nhất cái gì ạ?
Vị trưởng đoàn là một người có học thức, ông ta im lặng không đáp.
Một nhà báo khác nói:
- Cảnh sát của các ông rất mạnh!
Bấy giờ vị trưởng đoàn mới trả lời như thế này:
- Ðoàn chúng tôi có 9 người cả thảy. Chúng tôi ở Xtămbun có 15 hôm, mà mỗi người trong đoàn chúng tôi đã bị mất cắp 9, 10 lần!... Cảnh sát của các ông cũng có thể là mạnh, nhưng những tên trộm của các ông còn mạnh hơn nhiều!
Lập tức sáng hôm sau những lời phát biểu này được đăng ngay trên các báo: Ngài trưởng đoàn tuyên bố rằng nạn trộm cắp ở Thỗ Nhĩ Kỳ hết sức phát triển!
Nhưng thế thì việc gì đến tôi kia chứ? Tại sao mấy ông cảnh sát lại nổi cáu và hạ lệnh tống giam tôi? Hay tôi đã thực hiện vượt mức yêu cầu của họ?
Tôi bảo họ:
- Nhưng chính các ông bảo tôi phải đi ăn cắp để thực hiện nghĩa vụ đối với tổ quốc cơ mà! Tôi sẽ đưa chuyện này ra tòa. Tôi sẽ kể hết với mọi người cho mà xem! - tôi dọa Haiđa Lé.
- Nếu anh làm như thế, ta sẽ đổ cho anh là thủ phạm của tất cả các vụ trộm chưa tìm ra. Những vụ như thế ta có hàng trăm. Anh tin ta đi! Ta sẽ có cách làm cho anh phải nhận và ký vào biên bản hỏi cung. Anh sẽ phải chịu 1.000 năm tù là ít!
Cuối cùng trước toà tôi đành phải câm như hến và người ta kết án tôi hai năm tù. Ichxan Vadêlin kết thúc câu chuyện của mình.
- Hai năm cũng chả mấy! Ngoảnh đi ngoảnh lại là hết ngay thôi! - Một người ngồi nghe chuyện lên tiếng an ủi.
Ichxan Vadêlin bảo:
- Ðã đành thế rồi. Nhưng tuổi tôi đâu còn ít ỏi gì để mà ngồi tù. May phước là chỉ bị có hai năm! Làm nghĩa vụ của tổ quốc sướng thế đấy! Hoan hô nước ta!

Thứ Hai, 27 tháng 10, 2014

LỖI CỦA XE MÁY HAY CỦA AI?

“ai sang Bắc Kinh, Thượng Hải của Trung Quốc, thấy toàn là người đi xe đạp, không có người đi xe máy… cũng là do chính quyền cấm đi xe máy trong thành phố. Nhưng ai dám nói Bắc Kinh kém phát triển vì “không có xe máy”?
“Cũng phải thẳng thắn thừa nhận rằng, chúng ta đã buông lỏng quản lý trật tự đô thị, trật tự giao thông trong thời gian quá dài… Chí ít là từ năm 1975 trở lại đây. Cho nên bây giờ “gò” mọi người vào khuôn khổ, thì khó quá mất rồi.”
“Có thể thấy rõ một điều là “nền văn minh xe máy đã góp phần làm hư hỏng con người Việt Nam”, hay nói chính xác là “đang phá hoại những nét đẹp truyền thống của người Việt Nam”.”
““Thằng xe máy” đang gây ra nhiều thảm họa về xã hội, về văn hóa cho Việt Nam. “
“nếu không có những biện pháp mạnh, không lãnh đạo, cai trị bằng “bàn tay sắt”, thì đừng bao giờ hy vọng xây dựng được ý thức văn minh chấp hành luật pháp. 
Và BÀN TAY SẮT LÀ GÌ?
“Xe gắn máy 2 bánh bắt buộc phải đóng phí đường bộ từ 1/11/2014 theo Thông tư số 133/2014/TT-BTC của Bộ Tài chính”
THẾ ĐẤY.
Cứ sắp Thu cái gì, chính quyền sẽ có những bài lá cải Biện minh cho tính hợp lý của Bộ luật đó.
  • Có ai viện dẫn giá Oto ở Vn gấp 2-3 lần EU với Mỹ không?
  • Có ai ví dụ những lúc tắc đường oto, với xe bus dàn hàng 3, hàng 4, nếu lúc đó xe máy không lên vỉa hè thì tắc toàn phần không, sao lại đổ tắc đường do xe máy?
  • Một loạt đường cao tốc sẽ cấm xe máy, nứt, lún sụt tung tóe nhưng sẽ được sang nhượng cho nhà đầu tư thư cấp, thu hồi vốn là xong.
  • Có ai để ý những dự án đường xe bus nhanh BRT, metro, xe điện trên cao…. Đang bị kếu vì đội vốn, nếu không khai tử Xe máy thì những Dự án này đúng là Khốn nạn, Vỡ nợ không cưỡng được.
  • Trong khi ở cái đất nước này xe gì đi được trong phố cổ, trên những làng bản xe gì vào được, sao không tự hỏi sao con người ta cứ phải lao ra đường quốc lộ?
  • Có ai tự hỏi cứ một giọt mưa, hay chớm lạnh, 1/4 số xe máy chuyển sang oto là mọi ngả đường đều tắc, những người mới đi oto cứ như đang đi mô hình của xe máy vậy, vẫn cứ chiếm hết các làn và thậm chí trèo cả lên vỉa hè?

Cứ sắp phải Thu tiền của dân là ý như rằng có vài anh bồi bút tung bài nhanh như điện.


http://petrotimes.vn/news/vn/dam-luan-doi-thoai/toi-cua-thang-xe-may.html

Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2014

TỰ TAY BÓP RÁI

Nghe nói, ngày 16/10/14 vừa qua, 13 tướng BQP có BT Phùng Quang Thanh vừa sang làm việc tại Trung Quốc, và đã thống nhất với nhau ký 1 bản ghi nhớ về kỹ thuật để thiết lập đường dây liên lạc thường xuyên trực tiếp giữa hai Bộ trưởng Quốc phòng.
“Quan trọng nhất là thoả thuận hai bên phải hợp tác theo tinh thần hữu nghị của lãnh đạo hai Đảng, Nhà nước, giữ gìn môi trường ổn định, hoà bình và kiểm soát cho được hoạt động của lực lượng vũ trang hai nước trên biển, không dùng vũ lực, đe doạ dùng vũ lực và để xảy ra xung đột vũ trang ở trên biển.”
Nghĩa là Lãnh đạo quân đội Việt-Trung thống nhất rằng lực lượng võ trang hai nước nên tăng cường đoàn kết và đảm bảo vững chắc cho sự Toàn trị của 2 đảng cộng sản và sự nghiệp xây dựng xã hội chủ nghĩa.
Vậy là chúng ta Mua dây buộc mình rồi đó.
Khi chúng ta và các nước đều yêu cầu Giữ nguyên trạng Biện Đông, thì bọn Tàu liên tục hút cát mở rộng biến thành các đảo Nhân tạo.
Trước đây là bãi đá Chữ Thập sẽ trở thành một tiền đồn quan trọng . Còn gần đây là những công trình cầu cảng sân bay ở Gạc Ma, nơi 64 chiến sỹ Hải Quân tàu HQ năm nào đã ngã xuống dưới làn đạn sát nhân của hải quân TQ.
Hành động của Việt Nam là gì? Không gì cả. Chờ Mỹ, Nhật, EU, Philippines lên tiếng mà thôi.
Chúng ta sẽ không dám làm gì vì chúng ta đã ký và tôn trọng chữ ký, hay cũng có thể sợ hãi kẻ thù và muốn giữ lại mạng sống thực vật của Bà cụ 84 tuổi.
Đấy. Trong hè qua, Trung Quốc cho giàn khoan HD981 vào Biển của ta, vậy mà ta không dám bắn, cũng không thể bắn.
Thế nên cho dù chúng có đâm chìm tàu của ta, bắn ngư dân, chốt cháy tàu cá, khuấy động, xúi giục công nhân Bình Dương, Hà Tĩnh… thì chúng ta vần cần “tôn trọng, không nổ súng”, cũng không thể kiện vì Tàu đã Ra lệnh: “không được kiện”.
Từ đây cộng với ADIZ chúng sắp lập, TQ sẽ kiểm soát Biển Đông và là bàn đạp thôn tính Sát nhập toàn bộ VIệT NAM vào đất Lưỡng Quảng của chúng. Liệu đó có phải câu dọa dẫm.
Chính trị đã vậy, về kinh tế, từ sau đời Thủ tướng cũ, kinh tế Việt Nam liên tục đi xuống, những thành quả trước đây sắp được làm lại từ đầu.
Cả hệ thống hành chính, cồng kềnh, tham nhũng, vô dụng không thể kiểm soát hay điều hành NỢ CÔNG và CHI PHÍ
Chi phí cho lương, hay chi phí cho vận hành bộ máy cao hơn rất nhiều số thu từ thuế hay các khoản thu khác của Ngân sách.
Chúng ta lãng phí vì chi sai, chi cho những dự án vô dụng, đội vốn của gần như tất cả các ngành, có giao thông hạ tầng, mục đích chi chỉ để có cái mà chấm mút.
Kể cả tòa nhà quốc hội chưa đánh giá hết Tổng giá trị quyết toán bị đội thêm bao nhiêu, giá trị thực tế là bao nhiêu, và ai sẽ đánh giá việc Trung tâm hội nghĩ Quốc gia ngoài kia sẽ bị biến thành chợ hội nghị, tổ chức sự kiện, tạp kỹ với tổ chức đám cưới.
Những bản báo cáo đẹp như tranh, đọc trước những ông nghị gật, những con số như mơ chỉ có trong báo cáo… tất cả đang giấu đi thực trạn Xã hội đình trệ, Ngân hang phá sản, doanh nghiệp đóng cửa, còn người người đã quá chán nản, bàng quan và đã HẾT ĐỘNG LỰC.
Người ta thờ ơ với Phong trào dân chủ bên Hongkong vì biết chúng không thể ảnh hưởng tới Việt Nam, người ta chả thèm phản ứng với những lời văn dối trá của những vị lãnh đạo già cả, lú lẫn. Hình như người VIệT NAM đã mất hết cảm giác, thậm chí họ cũng không nhận thấy VỊ THỐI bốc lên từ Xh và cái CNCS mơ hồ này.
Cả một thế hệ bỏ đi coi như chúng ta đã bóp rái Dân tộc mình rồi đó.

Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014

CÔNG CHỨC LÀ THẰNG BỜM

Là người Việt Nam ai mà không biết Thằng Bờm từ câu ca dao:
  • "Thằng Bờm có cái quạt mo
  • Phú Ông xin đổi ba bò chín trâu 
  • Bờm rằng Bờm chẳng lấy trâu 
  • Phú Ông xin đổi ao sâu cá mè 
  • Bờm rằng Bờm chẳng lấy mè 
  • Phú Ông xin đổi một bè gỗ lim 
  • Bờm rằng Bờm chẳng lấy lim 
  • Phú Ông xin đổi con chim đồi mồi 
  • Bờm rằng Bờm chẳng lấy mồi 
  • Phú Ông xin đổi nắm xôi...Bờm cười !"

Đây là bài ca dao từ lâu đời, với nghĩa nổi bật nhất là sự ngây ngô, ngốc ngếch của Bờm. Nhiều người đọc đã vội chửi ngay “Bờm có khác, ngu hết chỗ nói”.

Quá ư là ngu, làm gì chả nghèo, đến “Ba bò, chín trâu, ao sâu cá mè, tới bè gỗ lim” mà còn chê, lại đi đổi lấy “nắm xôi”.
Còn trong trường học, thầy cô vẫn hay dậy các lứa học trò về lớp nghĩa bóng bẩy hơn, ẩn dưới hình ảnh ngô nghê đó.
Thầy cô vẫn đề cao tính thâm thúy của cha ông cha phía sau những nụ cười xòa kia.
Ấy là Người nông dân luôn luôn Nghị ngờ những Phú Ông, đại diện cho tầng lớp cai trị: “không thật long và dối trá”, và chỉ chấp nhận đổi đúng với giá trị của chiếu quạt mo chứ không cần hơn cũng chả kém.
Thế nhưng tôi muốn đưa các bạn tới một cái nhìn khác, ấy là sự Khôn RANH vừa Lười biếng của Bờm.
Bờm đại diện cho những người Tiên tiến của xã hội những người luôn luôn nghi ngại hay ngỡ vực mọi thứ, mọi người. Bởi trong tim đen như vậy, nên lúc nào cũng nghĩ người khác sẽ lừa dối, mà lảng tránh, mà đối phó. Cũng bởi trong quá trình đấu tranh, được thảnh thơi như hôm nay, Bờm đã dung những thủ đoạn gì thì rất sợ những thế lực khác sẽ dùng những thủ đoạn đó với Bờm. Từ “diễn biến hòa bình”, con bài “dân chủ”, “tự do ngôn luận”, “quyền con người” xưa giờ đổi danh thành “nhân quyền”, những “suy thoái tư tưởng” kiểu mới, đó là những kiểu trộm vặt xưa đã làm và bây giờ cần cảnh giác.
Thôi, âu Nghi ngờ cũng là Cố tật của con người, mà có Nghi ngờ thì mới có những thành tựu Khoa học như ngày nay.
Xưa, Quạt mo là đại diện cho ngành công nghiệp thu công của nước Nam ta, là sản phẩm tiêu nông đặc trưng cho cả 1 dân tộc qua nhiều thế hệ, là thành tựu Khoa hoạc ký thuật suốt mấy ngàn năm.
Chính vì vầy mà Bờm không dễ dàng đánh đổi cả gia tài của mình lấy những thứ của cải khác. Tâm lý, xóm làng sau lũy che khiến tầm mắt của Bờm chỉ chấm trên mũi quạt và mở rộng theo độ đong đưa của Quạt mà thôi.
Thế nên, những thứ vật chất kia, Ba trâu 4 bò, nhà cao cửa rộng… Bờm không cho là giầu sang, mà Bờm chỉ cần sự thảnh thang nhàn tản, sự thẩm du tâm hồn rất đặc trưng của bác thế hệ bao tầng lớp.
Thực ra, Bờm trong câu ca dao trên khôn hơn người ta tưởng rất nhiều.
Người ta cứ cho rằng Bờm là những Nông dân bị bóc lột tận xương tận tủy, phải làm thuê làm mướn… nhưng chúng ta có  thấy Bờm bán mặt cho đất bán lưng cho trời bao giờ, ta có bao giờ thấy Bờm “Hai sương một nắng”, thấy Bờm gầy như quỷ đói, da lại bọc xương… Không bao giờ.
Các cụ vẫn hay ví Mo Nang, Mo cau với những sự nghèo đói, gầy yếu, khố rách áo ôm. Nhưng chúng ta chỉ thấy hình thượng Bờm béo tốt như Di lặc, nhàn tản, cô lo, vô nghĩ, lúc nào cũng phe phẩy cái quạt. Cười như hoa, mắt cứ nhìn mây bay, tai chỉ nghe chim hót.
Còn Phú Ông nếu thực sự tham lam, muốn Bóc lột thì đã “trấn” trên tay Bờm, ra cái giá đưa quạt thì mới cho làm thuê, hay thuê Bờm trèo lên cây cau bẻ xuống cả buồng cả bẹ…cũng không. Mà chúng ta thấy hình ảnh Phú Ông ngang hàng với Bờm, ra giá nhũn nhặn. Sự lừa đảo có chăng bị mọi người “Tưởng tượng” nghĩ ra mà thôi. Đó là những người coi thường Pháp luật. ừ thì cứ cho là giá “trên trời” phi lý: "ba bò chín trâu", bởi vì họ đang lấy cái mớ lý thuyết quy luật giá trị sơ cứng và lỗi thời của Kark Mark mà quy rằng cái mo nang kia thường chỉ để hót phân nên giá trị tương đương với đống phân bò. Mà có không nghĩ tới giá trị của những bức tranh hàng triệu đô, những sản phẩn nghệ thuật độc nhất vô nhị tương đương với GDP cả xã hội thời đó. Càng ngày, chúng ta càng thấy, vì mong muốn sở hữu nhưng vật độc nhất, là một, là duy nhất mà người ta không tiêc bao tiền để chỉ mong sở hữu chúng. Vậy thì cái lý thuyết về thặng dư Tư bản kia ta nên xếp xó nó đi.
Vậy thì lớp ý nghĩa một phía thừa nhận Bờm là nhân vật Cực lười, đại lười, ăn trên ngồi chốc. còn Phú Ông nhà có của ăn của để chứng tỏ đây là tầng lớp người chăm làm, chăm lo. Là một điểm nữa còn chứng minh Phú Ông “Thượng tôn Pháp luật”, còn Bờm chả hiểu gì về cái gọi những Giao kèo, với hợp đồng.
Đối với cách nghĩ cũ, Phú Ông là kẻ giàu nứt đố, đổ vách, thường keo kiệt tham lam, vậy mà vì ghen tự với cái vẻ vô ưu, tự do, tự tải, thanh thơi nhưng Tiên, rong chơi như Bụt mà định ăn cắp nốt cả niềm vui tinh thần của Bờm
Cũng có thể. Chứ quạt mo thì đâu chảng có, ái là có kẻ làm, gọi là có ngươi mang tới. Vậy chắc chắn để lấy một giá trị vật chất cực lớn ra đánh đổi thì chắc chắn phải đổi được một thứ có “giá trị”, ở đây là giá trị tinh thần tương đương.
Ở đây Phú Ông đã đánh giá nhầm về giá trị Tinh thần của Bờm, nó không đáng “ba bò chín trâu ", không sánh  “ao sâu cá mè”, có hạ tháp giá trị xuống”một bè gỗ lim” mà cũng vẫn quá, hay chỉ “con chim đồi mồi” mà vẫn cứ hơn… Tôi đoán chắc, Phú Ông bị “sốc”, chứ Bờm thì vô lo vô nghĩ.
Phú Ông đánh giá quá cao Liêm Sỷ của Bờm, cứ tưởng rằng vật là tài sản duy nhất, vật kỷ niệm cha truyền con nối đó, phải có giá trị Cao lắm chứ, không ngờ cái thứ gọi là Tình Cảm, Kỷ Niệm hay Liêm sỷ của Bờm chỉ đáng một Nắm xôi.
Ta cứ ngỡ Bờm thông minh, Bờm biết thừa rằng Phú Ông sẽ Lừa anh. Nhưng Bờm đã Đồng ý đâu mà bảo là Bánh vẽ, đá dám gật đầu đâu mà sợ bị Phú Ông “Quỵt với Bùng”.
Bờm có thể đi guốc vào bụng Phú Ông, nhưng ngược lại Phú Ông lại chưa thật hiểu Bờm. Như mọi người, cả 2 đều tham, nói chỉ Phú Ông tham lam là ĐIêu Ngoa, đặt điều.
Phú Ông thì Tham cái quạt mo, còn Bờm lại tham, cái tham cực kỳ tầm thường, đó là Tham ăn, ăn ngay, ăn xong càng sạch sẽ, không dấu vết để lại thì càng tốt.
Vì 1 năm xôi mà Bờm sẵn sang bán cả Lương tâm, danh dự, nguồn vui, cái tiện nghị cuối cùng, kỷ vật cuối cùng. Chỉ để thỏa mãn sướng cái mồm. Ăn xong chùi mép là xong. Mai lại chèo cay tìm tàu bẹ khác, kỷ niệm là thứ Xa xỉ, nhà chưa chắc đã có Bàn thờ với bát hương thì Kỷ niệm cũng không bằng Nắm xôi, bát cháo.
Còn lớp nghĩa thứ 3 là tinh thần hưởng lạc, an nhiên, tâm hồn khoáng đạt, tinh thần thảnh thơi thì mãi mãi Phú Ông không thể nào so bì được với Bờm
Chỉ cần có 1 trong những tài sản kể trên, là chừng đấy lo lắng mà Phú Ông phải mang theo, Phú Ông còn phải nuôi cả nhà, là họ, chứ đâu đơn thân cô độc như Bờm.
Bờm biết điều đó, nên sẽ không bao giờ mua dây buộc mình, chả muốn lo cho ai, không muốn sống cho ai, cũng chả muốn chăm sóc ai, yêu thương cái gì.
Bảo bờm chăn ngần ấy trâu với bò ư, mai có khi giết ăn thịt hết, có cho bè gỗ lim thì Bờm cũng không bán cho ai, không có tiền thuê xẻ, mà cái ngữ đấy thì chắc cũng chả cần nhà cao cửa đẹp làm gì, chỉ tổ mệt vì quét nhà. Bờm cũng muốn có gì đấy ăn liền chứ cho ao thì phải câu, cá thì phải mổ. Loại tai trâu, mắt lợn như Bờm thì choc him cũng không biết nghe, biết ngắm.
Vậy đó. Cái tâm lý ấy giờ đây còn đè năng lên cả những người Công chức nhà nước, chỉ ăn cho sướng mồm, đút vội vào túi, rồi phủi tay chứ tịnh không có cái gì gọi là Do Dân, Vì Dân cả, không có cái gọi là nghĩ cho cái chung mà chỉ Cá Nhân và sống Thủ Lợi, ăn từ nắm xôi tới cây tăm, sợi chỉ.
Còn Phú Ông như những Doanh nhân ngày nay tuy làm ra của cải cho xã hội, nhưng vẫn bị mang tiếng Bóc lột dân lành, và để trôi chảy công việc luôn luôn phải tìm cách mua chuộc những thành phần Ưu tú của Xã hội như Bờm.
Vậy nên cái kết luận chủ quan rằng Bờm là cùng đinh, bạch đinh của xã hội cần phải loại bỏ, lấy đâu ra người cùng quẫn mà béo tốt thế, ai lại vừa nghèo đói vừa lừa biếng, không tham vàng bạc châu báu… tôi cho rằng Bờm đã có đủ, có thừa, nhưng biết cất giấu, biết che đậy như những công chức ngay nay.
Và chừng nào những công bộc của xã hội còn tự Thẩm du tinh thần bằng việc ôm khư khư chiếc mo vô, thôi mát tâm hồn bằng tinh thần tự sướng hơn là có thực, an phận vui sống băng những nắm xôi đút lót, bóc lột ngược những Phú Ông, chừng nào dân tộc còn coi trọng sự dân dã cộng sản hơn bất cứ một thứ tâm linh tôn giáo nào khác thì Dân tộc ta còn đáng lo lăm lắm.
Chừng nào Xã hội ai cũng đều là những Phú Ông thì mới mong ngóc đều lên được, Với điều kiện những người đóng góp tiền vàng cho chính phủ ấy không bị chính phủ tử hình.

Thứ Hai, 13 tháng 10, 2014

ỦNG HỘ HƯƠNG CẢNG

Joshua Wong là thằng cu mới 17 tuổi không lo ăn lo ngủ, lo học, lại đi “Phá rối Trật tự công cộng “như thế này, lại còn dám phát biểu: 

  • "I don't want the fight for democracy to be passed down to the next generation"
Tạm dịch: 
  • "Năm nay không xong thì năm tới, mười năm này không xong thì mười năm sau, đời ta không xong thì đến đời con cháu, phải dứt khoát như vậy. Trước sau như một, vấn đề Rân chủ là thiêng liêng, bất khả xâm phạm, phải giữ gìn".
Những sinh viên này cầm đầu phong trào ủng hộ rân chủ của HK (Hongkong chứ không phải là “Hành của người Kinh” nhá) diễn ra rầm rộ tại các nước phương tây, dù Tàu không cho phép, với VN thì càng bị yêu cầu câm miệng.

Người phát ngôn của chúng ta nói đó là việc riêng, như những vụ việc đảo Senkuku hay Đài Loan (nêu có).Giới học sinh, sinh viên cũng không khuyến khích, giới công chức thì càng sợ dúm dó.
Tuy nhiên, càng tuân thủ bao nhiêu, vô tình chúng ta càng ủng hộ HK bấy nhiêu.
Tại sao ư? 
Tại cái nơ vàng biểu tượng của Niềm TinHy Vọng, chỉ là dải lụa vàng, ngắn, bắt chéo vào nhau.
Hay mang ô đấu tranh BẤT BẠO ĐỘNG với cái danh mỹ miều là Cách mạng Ô dù.
Thế VN thì có liên quan gì ngoài màu vàng ngôi sao trên nền cờ đỏ, hay bởi Hương Cảng là cái nôi phát tổ của ĐCS VN?
Nhầm đấy.

  • Các bạn hãy để ý những công chức đứng nghe Bộ trưởng diễn, quan chức đứng nghe Lãnh đạo như nuốt từng lời...2 tay họ bắt chéo trước bụng giống hệt chiếc nơ, nếu giả có phải nghe Hướng dẫn viên trong Bảo tàng thì họ cũng đứng như vậy...nếu người HK mà thấy chắc họ ấm lòng lắm.


  • Còn xa xưa tới gần đây những chiến sỹ cộng sản bị xích xiềng, họ cũng giơ lên cao như chiếc nơ ngược, ngay từ những tòa án hay báo chi Hongkong những năm 30 thế kỷ trước.


  • Còn chữ V đầu tiên trong 2 chữ VN, biểu tượng của Chiến thắng cũng là 1 ý nghĩa khác của chiếc nơ.
  • Lại còn bao nhiêu công chức sang cắp ô đi tối cắp ô về nữa chứ.


  • Thậm chí ở Triều Tiên, người ta còn ủng hộ lộ liễu hơn. Các đài trên thế giới cũng đang đặt câu hỏi về sự liên quan giữa biểu tình bất bạo động ở HK với sức khỏe ốm đau của anh Ủn, 3 đời nhà anh là những người đưa hình ảnh chiếc nơ trở thành hình ảnh dân tộc đó.


Giới thanh niên tiến bộ HK nếu biết, chắc sẽ cảm ơn những người CS lắm lắm.




Vì vậy, VN chúng ta cần sẽ chia sẻ những kinh nghiệm để những vụ Biểu tình lùm xùm thế này không thể xảy ra, đó chính là những cách đối phó hữu hiệu.

Sau đây là một số cách để HK có thể học tập vừa là cách CS VN tri ân với Hương Cảng:

  • Ai cũng có lý lịch và tiểu sử, trước tiên tìm các vết đen về học tập, lối sống, cuộc sống của những người cầm đầu đưa lên báo, nếu không có thì bôi nhọ. Những người đọc được sẽ tự động bỏ về.
  •  Dọa đuổi học, đuổi việc từ người cầm đầu tới bộ mẹ, anh em, con cái khiến họ trong nhà tự ép nhau, không cũng từ nhau.
  •  Bắt cóc những người cầm đầu, XH dân trí thấp, rắn mất đầu thì dân đen chịu, tự động giải tán. Nhưng với XH tiên tiến ai cũng suy nghĩ giống nhau thì bắt không ăn thua.
  •  Trà trộn và đám đông những thanh niên bất hảo để ăn trộm ăn cắp, cướp, hiếp, gây nên sự nghi kỵ, bất an hoặc hết phương tiện liên lạc;
  •  Cử các bà các em vào đánh chửi nhau, xúi nguyên giục bị, kiểu gì cũng chia bè kết phái; các cháu thì chạy lăng xăng phá buổi diễn thuyết.
  •  Tạo hiện trường giả là các vụ tại nạn rồi đánh nhau, đánh hôi, cướp của, hôi của như tại Bình Dương;
  •  Cử các thanh niên to khỏe tổ chức đá bóng giữa trung tâm đám đông; đá vào mặt các chị em hay đá bung bandroll khẩu hiệu.
  •  Cử các phu hồ, cưa sẻ mang dụng cụ ra cưa cắt cho bụi mù lên;
  •  Mang rác, đồ phế thải bày la liệt dọc đường để cản trở đoàn người.
  •  Nếu những cách này không hiệu của thì cử người mang dao kiếm nhưng không phải để ám sát ai mà để đánh Cánh sát, thậm chí bắn bị thương như tại Ukraina, tạo cớ đầu tiên, lúc đó Cảnh sát, Quân đội sẽ có Lý do chính đáng để ra tay.
Chúc các bạn thành công.

Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

NHAN SẮC

Đàn bà đứng tuổi hỏi đàn bà trẻ:

  • Em đã ngủ với chồng chị chưa?
  • Anh ấy nói với em, chị không chăm lo và không thể chia sẻ cùng anh ấy….
  • Đây không phải là lần đầu tiên chị nghe câu nói ấy từ cửa miệng một phụ nữ trẻ. Có điều chị tự hỏi: “Tại sao trong cuộc đời, hầu hết đàn bà chỉ cần duy nhất một người đàn ông hiểu mình, chăm lo cho mình. Trong khi đa số đàn ông lại cần nhiều người đàn bà hiểu mình, chăm lo cho mình đến thế?”.
  • Trong mối quan hệ lằng nhằng này, chúng ta chỉ có hai cách giải thích. Hoặc là cả ba cùng có lỗi, hoặc là không ai có lỗi, lỗi tại “Nhan sắc” mà ra… Thôi, chị về đây, còn phải đi đón cháu. Em từ từ suy nghĩ và chọn cho mình một kết cục mà em muốn. Chỉ có điều “Nhan sắc” là thứ phù du nhất cuộc đời này em ạ…!
Đàn bà trẻ sa sầm nét mặt, đôi mắt ghì chặt vào đáy ly sóng sánh ánh cam. Vài phút lặng lẽ trôi qua, đàn bà trẻ phát ra thứ âm thanh nghèn nghẹn mà nội dung chẳng liên quan gì đến câu hỏi:

Đàn bà đứng tuổi tiếp nhận bằng nét mặt thản nhiên. Giống như cô đã quen với tiếng báo thức lúc 6h30 mỗi ngày, để tất bật chuẩn bị bữa sáng cho chồng, đánh hộ anh đôi giày để anh có thể an tâm rời khỏi nhà đi làm. Đàn bà đứng tuổi chậm rãi tuông từng lời:
Đàn bà trẻ cúi xuống, nước mắt khi không mà chảy. Tiếng đàn bà đứng tuổi vẫn vang lên đều đặn:
Đàn bà đứng tuổi đi rồi, để lại trong gió ánh mắt đen láy và mùi hương thoang thoảng. Đàn bà trẻ nhìn theo dáng dấp ấy và thầm nghĩ: “Chị ta từng được gọi là nhan sắc…”. Chuông điện thoại reo vang, đàn bà trẻ giật mình. Đầu dây bên kia, tiếng người đàn ông – như đa số đàn ông khác – cần nhiều đàn bà trong cuộc đời, nói hối hả: “Em à, cẩn thận nhé. Mụ nhà anh phát hiện ra em rồi. Mụ để cả xấp hình chụp chúng ta đi vào nhà nghỉ, rồi cả căn nhà nơi em đang trọ học. Tạm thời đừng liên lạc nhiều nhé. Anh sẽ tranh thủ giải quyết để gặp em sớm…”.
Đàn bà trẻ không đáp trả. Tiếng tít tít vang lên vồn vã và bất ngờ. Bất ngờ như cơn mưa ngoài khuôn quán kia. Lúc này cô mới nhận ra sự tinh xảo của đàn bà đứng tuổi khi chọn quán cà phê cô và người đàn ông ấy thường hò hẹn làm nơi gặp nhau hôm nay. Đàn bà trẻ nhìn ảnh mình trong tấm gương phản chiếu loang loáng màn nước, nghĩ mãi đến điều đàn bà đứng tuổi gửi lại trước khi đi: “Nhan sắc…”
Đàn bà đứng tuổi để toàn bộ tập ảnh giấy tờ liên quan đến người tình mới nhất của chồng lên bàn làm việc cho anh rồi lẳng lặng trở về phòng. Nhìn lại mình trong gương, đàn bà đứng tuổi biết mình đã sai khi chiều qua đổ lỗi mọi điều cho “Nhan sắc”. Đàn bà nhớ lại lời một người đàn bà lớn tuổi hơn: “Đàn ông nào vốn mang tính trăng hoa thì họa may khi chết đi mới bỏ được. Chấp nhận lấy anh ta là chấp nhận cảnh chồng chung cả đời…” . Đàn bà đứng tuổi thở dài, tắt đèn trong tiếng nhạc da diết buồn “Bàn tay làm sao níu, một thời vừa đi qua…”
Đàn ông trở về sau cơn mưa giông bất ngờ. Phong bì hình ảnh vợ để trên bàn đêm qua vẫn còn làm anh chới với. Hai lần trước vợ chỉ nói: “Anh dừng lại đi, đừng để em biết quá nhiều…”. Đàn ông ngoan ngoãn nghe theo vì thiết nghĩ: “Còn nhiều thời gian khác mà!”. Lần này, đàn bà làm điều gay cấn hơn. Đàn ông nằm vật nơi phòng khách, chẳng dám vào phòng ngủ. Anh sợ những câu chất vấn không lối thoát dành cho mình, sợ mình trở thành thằng hèn như kẻ trộm bị bắt gặp. Đàn ông ngủ quên lúc nào không hay. Đàn ông muôn đời là thế. Họ không như đàn bà, điển hình là đàn bà trong phòng ngủ kia, ngổn ngang cả đêm không chợp mắt.
6h30, đàn bà choàng dậy như một loại phản xạ vô điều kiện. Nhưng rồi nghĩ lại, đàn bà cho phép mình lao vào phòng tắm chà rửa bản thân sạch sẽ, bóng loáng trước khi lao vào bếp. Đàn bà cho phép mình thoa chút phấn son trước khi đánh giày cho chồng. Và gọi chồng dậy với ánh mắt vô tư như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đàn ông hớn hở như thoát được nạn, thay đồ, ăn sáng, và huýt sáo rời khỏi nhà đi làm, không quên hôn vợ.
Đến cơ quan, đàn ông hí hửng rút điện thoại định gọi cho đàn bà trẻ, bất ngờ đọc được tin nhắn gửi sẵn từ đêm qua: “Em tha thứ cho anh, chúng ta tha thứ cho nhau. Em cố gắng và em biết anh cũng sẽ cố gắng. Chỉ có điều: Nhất quá tam. Chúng ta cùng ghi nhớ điều đó. Em yêu anh!”
Đàn ông run tay vì biết đàn bà đứng tuổi không nói đùa. Đàn ông đang nghĩ, liệu những nhan sắc đang phới phới ngoài kia, rồi có mang đến cho anh những điều anh đang sở hữu? Liệu khi những nhan sắc ấy tàn phai, anh còn lại gì?
Đàn ông bóp trán, buông điện thoại. Ngồi thừ một lúc, anh mở email làm việc. Tên đàn bà trẻ đứng đầu trong inbox với lá thư “Nhan sắc”. Đàn ông hồi hộp mở ra. Đàn bà trẻ viết:
“Em và nhan sắc cũ của anh đã gặp nhau cách đây vài ngày. Chị ấy không còn mới như em. Nhưng chị ấy có thứ nhan sắc khác. Tùy vào sự lựa chọn của anh. Em mong tin anh!”.
Đàn ông nghe tim đập liên hồi. Ngã vật ra ghế, nốc cạn ly cà phê. Ly cà phê có thể đã làm đàn ông tỉnh táo hơn hoặc đã làm anh ta say. Đàn ông đem mọi thứ lên bàn cân, như vốn phải thế trong đầu óc một gã kinh doanh thành đạt. Đàn ông khôn ngoan, bản lĩnh nhìn thấy rõ ràng ngày hôm qua có sức mạnh lớn lao thế nào trong việc tạo ra hôm nay. Đàn ông cũng không còn đủ trẻ để liều lĩnh đem chưa – đến – nửa – cuộc – đời còn lại ra cá cược.
Đàn ông im lặng rời khỏi inbox. Chiều hôm ấy, đàn ông về sớm, đón con cùng vợ dưới cơn mưa tầm tã. Đàn bà đứng tuổi không quên chiếc khăn tay trong ví, lau vội nước mưa trên mặt, trên tóc chồng. Đàn ông nhìn vợ, nhớ lời đàn bà trẻ trong lá thư rồi nghĩ: “Đàn bà đứng tuổi của mình có một thứ nhan sắc mà không phải bất kì nhan sắc nào cũng có được…”-
Vấn đề là, suy nghĩ ấy rồi sẽ tồn tại trong cuộc đời còn lại của đàn ông được bao lâu? Khi hàng ngày đàn ông vẫn phải tiếp xúc và nhìn thấy hàng nghìn nhan sắc mới đang hừng hực ngoài kia?
(Sưu tầm)

Thứ Năm, 9 tháng 10, 2014

NÉM CHUỘT SỢ VỠ BÌNH

Càng ngày film Tom và Jerry càng lấn át film Hãy đợi đấy. Thế nên trong tâm trí trẻ con tới thanh niên Việt, hình ảnh chú chuột nào cũng đáng yêu như chuột Mickey vậy. Đến cả người lớn của chả bao giờ muốn làm đau chúng.
Chuột tuy mang tiếng là Loài gắm nhấm nhưng mấy ai biết Chuột còn là Động vật có vú bậc cao, đại não phát triển, có sức khỏe sinh sản cũng rất khá nên trừ phi bị những Thiên địch xâm hại, không thì quan hệ tình dục vô bờ, đẻ đái, con cháu đầy đàn… như CON NGƯỜI vậy.
Chuột rất “khôn”, nhiều khi có thể hiểu cả tiếng người, đã thế chuột có thể sống bất kỳ đâu, dù khô cằn hay khắc nghiệt. Dưới cống dưới ao, trên cao như mái nhà hay ngoài xa như đồng... chuột đều sống ổn.
Vậy nên ở đâu đó có người nói Mèo trắng hay mèo đen không quan trọng, miễn là bắt được chuột” chứ ở mình, anh cả trong nhà vẫn hay nhắc: “chuột sống hay chuột chết không quan trọng, nhưng ném không được để vỡ bình”.
Gần đây anh ấy còn bảo:“Phải bình tĩnh, tỉnh táo, rất khôn ngoan, có con mắt chiến lược. Bác Hồ dạy rồi, cha ông ta dạy rồi, đánh con chuột đừng để vỡ bình, làm sao diệt được chuột mà bảo vệ được bình hoa. Tức là phải giữ cho được cái ổn định”.
Chẳng hóa ra anh ví chuột là người còn băng đảng là bình hoa, liệu có Khiên cưỡng hay Hỗn quá không.
Bao thế hệ đã từng học câu “Ném chuột sợ vỡ bình”, ấy là sự kém cỏi, nể nang, rụt rè, nhút nhát. Hay sự ngu dốt trong nhận định, phân tích vấn đề.
Giữa 1 thực thể sống, sinh sôi và phát triển nhanh chóng, như bệnh dịch hạch tràn lan với 1 đồ vật vô tri, vô giác, làm cảnh. Anh chọn cái nào?
Hơn nửa thế kỷ qua, từ ngày chuột tràn về thủ đô, chuột như được sa vào chĩnh gạo, tha hồ ăn, gặm, nhấm. Đàn thì cứ sinh sôi mà mèo chỉ lởn vởn ở ngoài, có làm gì được nhau.
Bao thế hệ, chuột đã hoành hành, tự tung tư tác, lay lan bệnh tật để biến người cũng sắp thoái hóa thành chuột. Lương thực cho dân thì cạn kiệt, sức dân thì mệt mỏi mà lòng người thì bất tín lắm rồi.
  • Nhà mà hết thóc, liệu cậu cả có ôm bình hoa để sống qua ngày hay chỉ dăm bữa nửa tháng phải bán đi lấy tiền trích hút.
  • Nhưng, gạo mà còn thì nhà còn mua được chục cái bình hoa, đẹp quý gấp vạn.
Mà cái bình đau đáng gọi là bình quý. Vì ở xứ ta nó nghèo nàn nên quý, chứ so với bình ngọc, gốm vàng thì bình này khác gì chĩnh mẻ. 
Cái tâm lý ăn sẵn, lười nghĩ khiến đồ đất nung chỉ như tiểu sành, với ang nước tiểu, khá hơn có lu nước mưa, nước mắm, có vại muối dưa khú, cà thâm với tương bần, mắm cáy. 
Nổi danh như gốm Chu Đậu cũng thất truyền mà phục dựng thì như đồ hàng Mã. Loại làng nhàng thì chỉ đáng đập vỡ để cắm đầu tường.
Vậy mà một đời người, loài chuột được dung túng, để giữ cái bình tích Đực Cái, biểu tượng của cả dân tộc Dâm dê, động đực, cả xã hội chỉ Chim Chuột là tài.

Thế nên tôi lại ngứa mồm mà gợi ý cho cu cả hay ngứa ghẻ hờn ghen mấy kế mọn sau đây:

Hạ sách:

  • Dùng bẫy, dung bả mà bắt. Vạch cỏ tìm hang mà hun.
  • Bằng cách này, có thể bắt được vài ba con nhưng rồi chúng báo cho nhau, chuyển cách đục khoét khác mà không còn hiệu quả. Đàn chuột vẫn sinh sôi.

Trung sách:

  • Đóng chặt cửa nhà, đậy nắp nồi niêu để chuột không vào.
  • Nhưng ai chả có lúc sơ xảy, càng lơ là chủ quan chuột nó lại càng đục khoét.

Thượng sách:

  • Là cách cắt hoàn toàn nguồn lương thực, không trình, không cơm, từ vườn tược tới bếp núc đều sạch trơn, không cơm rơi, thịt vãi. Ấy là đập bỏ những chĩnh, những lọ thừa, xấu xí đi, những thứ vô dụng, khoe mẽ, cho chuột hết chỗ ẩn nấp, hết đường đi lối lại, mà có vào cũng chẳng có gì ăn.
  • Nhà lại còn nuôi mèo nữa thì sao chuột dám vào.
Những cách đơn giản vậy thôi thì nhà còn gì chuột, anh cả rõ lú mà toàn lý thuyết suông.