Nhãn

Thứ Tư, 26 tháng 11, 2014

TÂM SỰ CỦA CÁM

Chị Tấm, nơi suối vàng, em ước Giá như.
Giá như em không hãm hại chị bao lần thì em và mẹ chắc sẽ không bất hạnh như thế này.
Giá như mẹ chị không mất sớm thì mẹ hai đã không không cùng về nhà, sẽ không có em sau này.
Mà giá như cha không mất sớm thì việc nhà chị em mình cũng sẽ không vất vả mà khiến em phải đùn đẩy việc nhà cho chị.

Chị Tấm ơi, chị còn nhớ không, một lần, mẹ đưa cho hai chị em mỗi đứa một cái giỏ sai đi bắt tép, đứa nào bắt được nhiều thì được thưởng cho một cái yếm đỏ. Chị vốn chăm chỉ lại nghe lời mẹ hại nên mải miết suốt buổi. Còn em ham chơi nên chẳng bắt được gì. Cuối buổi, thấy giỏ của chị nhiều tép, em mới bảo:
"Chị Tấm ơi, chị Tấm!
Đầu chị lấm,
Chị hụp cho sâu
Kẻo về mẹ mắng!"
Chị nghe lời em, em thừa dịp chị xuống ao tắm gội, da chị trắng ngần, vội trút hết tép vào giỏ mình rồi về nhà trước.Lần đó chị bị mắng ghê gớm. Em cũng thương chị lắm. Chỉ vì em cũng sợ mẹ mắng mà lừa chị, chị có tha thứ cho em không?
Sau lần đó, vô tình em biết được chị nuôi bống dưới giếng, mỗi khi cho ăn thì gọi:
"Bống bống bang bang
Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta
Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người."
Mẹ lại sai chị đi chăn trâu nơi xa, ở nhà hai mẹ con bắt cá bống của chị. Nhưng ăn bống thì được bao nhiêu, thực ra là em định trêu chị thôi, nhưng em có biết đâu đó là niềm vui, niềm hạnh phúc thầm kín, duy nhất của chị. Em hối hận quá.

Một thời gian sau, nhà vua mở hội. Hai mẹ con muồn đi dự mà không muốn cho chị đi cùng. Mẹ lại trộn một đấu gạo với một đấu thóc bắt chị ở nhà nhặt.
Trong hội, vua phán: "Hễ cô gái nào ướm vừa một chiếc hài nhỏ thì vua sẽ cưới làm vợ."
Ai cũng tranh nhau thử nhưng đều không vừa, kể cả em, kỳ lạ hài nhỏ như chân em bé. Nhưng lạ kỳ người ướm vừa như in lại là chị, chị vất vả đồng áng thế cơ mà, lạ quá. Mà hôm đó, Sao chị nhặt xong thóc nhanh thế? Sao chị có quần áo đẹp thế? Hôm đó sao chị xinh thế? Em và mẹ quả là quá ghen với chị.
Đến ngày giỗ cha, chị về ăn giỗ. Mẹ bảo chị trèo hái cau cúng cha. Nhân khi chị ở trên ngọn, hai mẹ con vờ đuổi kiến lấy dao đổ chặt cây làm chị té mà chết.
Chôn cất chị xong, em lấy quần áo chị mặc rồi vào cung thay, vì em cũng vóc dáng và xinh đẹp gần như chị mà.
Nhưng chỉ thời gian sau, em lại thấy vua suốt ngày quấn quýt với chim vàng anh, bỏ bê việc triều đình, lạnh nhạt với em, khiến em tức tối về mách mẹ. Mẹ lại bảo em bắt chim đem cho mèo ăn, chôn lông chim ngoài vườn.
Chẳng bao lâu nơi đó mọc lên một cây xoan đào, xum xuê tươi tốt. Vua thấy đẹp nên sai người mắc võng vào cây, suốt ngày nằm hóng mát. Mẹ lại xui chặt cây xoan đào lấy gỗ đóng khung cửi.
Lúc ngồi dệt vải, em nghe tiếng kêu ai oán như tiếng chị
"Cót ca cót két.
Lấy tranh chồng chị
Chị khoét mắt ra."
Lạnh hết người, em hốt hoảng và nói với mẹ, rồi nghe lời mẹ đốt khung cửi, đổ tro bên đường xa.
Rồi đến một ngày, Vua đón chị trở về cung, hai người sống hạnh phúc như xưa. Chẳng lẽ chị lại tái sinh.

Nhưng giá như em không cướp chồng chị thị chắc chị cũng không trả thù em đâu nhỉ. Sau bao lần chết đi sống lại, chị đã khác trước nhiều, chị lại bày cho em tắm với nước rồi giết em.
Giá như mẹ hai không sai chị làm việc nhà, không xui em hại chị hết lần này đến lần khác thì chị chắc không biếu mẹ lọ mắm thịt của em để đến nỗi mẹ hoá điên mà chết.
Em đã hối hận lắm rồi chị Tấm ạ. Em chỉ xin chị vì cha mà chăm lo cúng giỗ, xin chị tha thứ mà cầu cho em và hai mẹ siêu thoát nhanh chóng đầu thai.
Cuối cùng, em ước chị có thể lãng quên được cái ác và em cầu cho chị Hạnh phúc mãi mãi bên Nhà vua của mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét