Tướng Tuyên mới phát biểu rằng CSGT nhận vài đồng vặt, khoảng chục ngàn uống nước chỉ là Tiêu cực nhưng không có nghĩa là Xấu. Ngược lại, Tham nhũng nghĩa là Không Tiêu Cực, là Tích cực (mới chết chứ). Mà theo TBT định nghĩa đây là dạng Ngứa ghẻ hờn ghen thôi, chuyện vặt thường ngày, có gì đâu mà to chuyện.
Nhớ lại thời bé tôi cũng cũng là thằng đi vặt dây đồng, móc tiền của mẹ, trốn cả tiền phí để đi đánh điện tử. Hay về quê sang vườn bên hái trộm ổi. Sau này, đôi lúc ngồi ôn lại cũng thấy "tự hào", thế mới lạ.
Lớn lên đi học, cô giao bài mẫu, bài tủ, đi thi oto cũng được thày phát cho chục chỉ dẫn rất dễ nhớ, nhưng thực tế ngoài đường chả sử dụng, làm thạc sỹ cũng mang luận văn mẫu về. Đấy là mấy thứ mẹo vặt, học vẹt.
Đi đây đó trong đất nước mình, ta gặp những ANH HÙNG vặt, không đến mức nếm phân như Câu Tiễn, nhưng khai gian như ở Huế thì đầy, đến xô đổ Dinh Độc lập cũng cướp công của nhau, từ 1 đám cháy mà tưởng tượng ra ngọn đuốc Lê Văn Tám. Đến muốn đòi lại Trường Sa với Hoàng Sa cũng phải đẩy hạ sang lớp con cháu chưa ra đời, gặp giặc thì miệng câm như hến.
Nền văn hóa nghèo nàn khiến ta thường nhớ đến các địa phương ở những món quà vặt như hủ tíu, bánh canh, miến lươn và cả phở.
Còn công trình kiến trúc thuần Việt đáng tự hào có mỗi chùa Một cột, một công trình tầm cỡ cấp Thôn.
Vào Sài Gòn, Ai đi oto thì đến khổ kẻo lại bị cậy logo hay bẻ gương. Đứng bên vỉa hè nếu không lo bị giật điện thoại thì cũng một chị dí con iphone vào mẹt "cho chị hỏi..". Ha, toàn quân trộm cướp vặt, dạng Lương Sơn Bạc chắc được mỗi Lê Văn Luyện.
Ngồi chờ con học về, cha mẹ vừa ngáp vặt vừa trông xe, vừa thu chân tránh người ta luồn lách trên vỉa hè, dưới đường chật như nêm, xe to, xe nhỏ dàn hàng ngang, vượt các kiểu đèn, mà không cần bên kia có đi được không. Công trình đội vốn, tai nạn, tiêm chết trẻ...người đứng đầu biết ngay phải thí con tốt nào. Ấy toàn một lũ hèn nhát, ích kỷ và khôn vặt.
Oan quá chăng, chúng ta phải có gì tự hào chứ? Chắc có mấy kỷ lục bánh giầy, bán chưng và gần đây là nồi lẩu. Có những bản nhạc nổi danh châu Á vì nghi đạo nhạc. Toàn danh hão, vô bổ với những ý tưởng vặt.
Tầng lớp ưu tú nhất XH là ai? Là những ĐBQH. Vậy mà nhiều ý kiến không khác gì trẻ con, góp ý chỉ là chấm phẩy thì khác gì cô giáo cấp 1. ĐB cũng ghen tỵ, chọc ngoáy, nói kháy nhau...như lũ con nít. Được mấy người tài thì đi Anh, đi Mỹ, hèn nhất thì cũng sang Kampuchia mà chế tạo bọc thép.
Nói vậy chứ không có ý bi quan, chỉ bởi những niềm tin vụn vặt cũng bị bé Hào Anh lấy nốt. Cơ mà có ai định lượng Bao nhiêu % thì gọi là "Một bộ phận không nhỏ", thế nên nếu các anh xé lẻ các phong bì nhỏ hơn 500k thì lương tâm các anh vẫn còn chịu đựng được với loại Tham nhũng Vặt này. Nếu mẩu quảng cáo rao vặt nào lớn hơn thì cũng yên tâm không ai dám đập vì sợ xước bình. Giả dối và ngụy biện.
Còn cá nhân nhỏ bé của tôi, tôi vẫn tự hào mình ở một nước nhược tiểu, dân tộc hèn kém, văn hiến vụn vặt và cam phận với một nền dân chủ vặt.
http://bee.net.vn/dien-dan/csgt-nhan-dam-ba-chuc-sao-goi-la-tham-nhung-148128.htmlLớn lên đi học, cô giao bài mẫu, bài tủ, đi thi oto cũng được thày phát cho chục chỉ dẫn rất dễ nhớ, nhưng thực tế ngoài đường chả sử dụng, làm thạc sỹ cũng mang luận văn mẫu về. Đấy là mấy thứ mẹo vặt, học vẹt.
Đi đây đó trong đất nước mình, ta gặp những ANH HÙNG vặt, không đến mức nếm phân như Câu Tiễn, nhưng khai gian như ở Huế thì đầy, đến xô đổ Dinh Độc lập cũng cướp công của nhau, từ 1 đám cháy mà tưởng tượng ra ngọn đuốc Lê Văn Tám. Đến muốn đòi lại Trường Sa với Hoàng Sa cũng phải đẩy hạ sang lớp con cháu chưa ra đời, gặp giặc thì miệng câm như hến.
Nền văn hóa nghèo nàn khiến ta thường nhớ đến các địa phương ở những món quà vặt như hủ tíu, bánh canh, miến lươn và cả phở.
Còn công trình kiến trúc thuần Việt đáng tự hào có mỗi chùa Một cột, một công trình tầm cỡ cấp Thôn.
Vào Sài Gòn, Ai đi oto thì đến khổ kẻo lại bị cậy logo hay bẻ gương. Đứng bên vỉa hè nếu không lo bị giật điện thoại thì cũng một chị dí con iphone vào mẹt "cho chị hỏi..". Ha, toàn quân trộm cướp vặt, dạng Lương Sơn Bạc chắc được mỗi Lê Văn Luyện.
Ngồi chờ con học về, cha mẹ vừa ngáp vặt vừa trông xe, vừa thu chân tránh người ta luồn lách trên vỉa hè, dưới đường chật như nêm, xe to, xe nhỏ dàn hàng ngang, vượt các kiểu đèn, mà không cần bên kia có đi được không. Công trình đội vốn, tai nạn, tiêm chết trẻ...người đứng đầu biết ngay phải thí con tốt nào. Ấy toàn một lũ hèn nhát, ích kỷ và khôn vặt.
Oan quá chăng, chúng ta phải có gì tự hào chứ? Chắc có mấy kỷ lục bánh giầy, bán chưng và gần đây là nồi lẩu. Có những bản nhạc nổi danh châu Á vì nghi đạo nhạc. Toàn danh hão, vô bổ với những ý tưởng vặt.
Tầng lớp ưu tú nhất XH là ai? Là những ĐBQH. Vậy mà nhiều ý kiến không khác gì trẻ con, góp ý chỉ là chấm phẩy thì khác gì cô giáo cấp 1. ĐB cũng ghen tỵ, chọc ngoáy, nói kháy nhau...như lũ con nít. Được mấy người tài thì đi Anh, đi Mỹ, hèn nhất thì cũng sang Kampuchia mà chế tạo bọc thép.
Nói vậy chứ không có ý bi quan, chỉ bởi những niềm tin vụn vặt cũng bị bé Hào Anh lấy nốt. Cơ mà có ai định lượng Bao nhiêu % thì gọi là "Một bộ phận không nhỏ", thế nên nếu các anh xé lẻ các phong bì nhỏ hơn 500k thì lương tâm các anh vẫn còn chịu đựng được với loại Tham nhũng Vặt này. Nếu mẩu quảng cáo rao vặt nào lớn hơn thì cũng yên tâm không ai dám đập vì sợ xước bình. Giả dối và ngụy biện.
Còn cá nhân nhỏ bé của tôi, tôi vẫn tự hào mình ở một nước nhược tiểu, dân tộc hèn kém, văn hiến vụn vặt và cam phận với một nền dân chủ vặt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét