Hà Nội mùa đông năm 17, gió reo trên cành lá, hút hút cả con đường. Nhiều nhà lồng lõi bông vào chăn, không cũng đắp 2 vỏ ga, chân quắp vào nhau cho khỏi lạnh. Dân tình lôi áo ấm, áo bay, áo bông...ra mặc. Sù sụ như cụ già. Đôi ba thanh niên lót mũ dạ, mũ lưỡi chai dưới lớp bảo hiểm, cổ quàng khăn ấm, không cũng dùng khẩu trang, khăn ống kéo lên che kín miệng, tay còn đeo găng như thời chiến.
Hà nội lạnh như ngày tết. Cuối tuần ra đường mà phất phơ vài tấm thân đua dài trên đường vắng. Hoa sữa nở trắng vỉa hè rồi rụng li ti như mụn cơm, cúc họa mi hôm trước còn cười toe toét bông biến mất thay bằng cúc vàng và hồng cúng.
Cái lạnh làm ửng má hồng thiếu nữ, cước đỏ mu bàn tay nõn nà của gái, đúc trong túi áo, thi thoảng rút ra che miệng ho khe khẽ, tiếng thở khó nhọc, mỗi tiếng húng hắng, rung rung, trầm đục, kèm hơi nước nhẹ bay trước mặt, vừa mơ hồ, vừa lãng mạn.
Trừ đầu tuần tấp nập, mấy hôm cuối, người người đổ xô đi mua sắm, tay làn trĩu trịt, không cũng buộc chặt sau bopbaga. Đôi nhà sơn sửa hàng rào, mua mới đồ nhang khói, sửa biện ban thần tài, rồi lại cấu nhặt những lá vàng héo úa ngoài chậu ngọc châm. Năm nay lạnh hay sao mà không chịu nở.
Chỉ mấy hôm nữa thôi là Noel, đón năm mới. Đời người hết 1 năm cảm giác hụt hẫng như chưa làm được gì. Mà năm sau là năm Tuất, trời còn bắt khắc nghiệt gấp bội. Chưa gì nhiệt độ Hà Nội đã chỉ còn 1 con số, dù trời có nắng, nắng vàng đẹp nhưng trộn với gió lạnh nên vẫn buốt.
Lạnh đến mức đưa đẩy mấy câu với cô bạn rủ đi trà cafe hoa hồng cho ấm mà chả thèm nhấn tay vào bàn phím, đành mang xe vợ đi rửa, rút chai nước muối ra ngậm giữ giọng, mặn chát.
Già rồi mà vẫn bồi hồi mới lạ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét