Vinh quang nhiều nhưng khổ ải lắm.
Là người Việt mà đầu năm 1926, ông được cử đi học Trường Sĩ quanHoàng Phố khóa 4 cùng 1 số ít Tinh hoa đất Việt như Lê Hồng Phong, Phùng Chí Kiên, Lê Thiết Hùng.
Năm 1934, 26 tuổi, được bầu làm Ủy viên Trung ương Trung Hoa. Nhưng, cuối năm, ông bị khai trừ Đảng lần đầu tiên do để mất 20 đồng ngân phiếu công nông.
Lần thứ hai bị Trương Quốc Đào vu cáo là “gián điệp quốc tế”.
Lần thứ ba do Diêm Tích Sơn – lãnh chúa Sơn Tây mang danh Mặt trận thống nhất kháng Nhật bịa đặt, đả kích Đảng Cộng sản mục tiêu là đòi đuổi ra khỏi Đảng và Liên minh chống Nhật.
Về Vn sau sự kiện tháng 9.1945, theo đề xuất của Bác và được Mao cử. Nhưng do bản tính chính trực, bị cho là kiêu ngạo, ông bị nhiều sĩ quan quân đội nghi ngờ. Bản thân bác muốn ông vào mặt trần miền Nam vừa thực chiến, xa TƯ, xa các sỹ quan khác.
Xem tướng Nguyễn Chí Thanh sau này ra trận thì biết, đứt luôn.
Chỉ có tướng Giáp, Bác luôn giữ bên mình mà thôi.
Đó là lý do sau 5 năm dù được phong Thiếu tướng ông cũng quay lại TQ.
Xem tướng Nguyễn Chí Thanh sau này ra trận thì biết, đứt luôn.
Chỉ có tướng Giáp, Bác luôn giữ bên mình mà thôi.
Đó là lý do sau 5 năm dù được phong Thiếu tướng ông cũng quay lại TQ.
Quay lại tàu, năm 1955 ông lại được phong tướng trong sự ghen tỵ, nghi kị của ng tàu. Nên chỉ 1 năm sau, ông dính ung thư và chết cực nhanh tại quê nhà, khi mới 48 tuổi.
Đó là Kết cục các cán bộ VN học Hoàng Phố đều gần như giống nhau: chết trẻ, dù rất giỏi, ông chịu sự đem pha, nghi kị của cả 2 phía, bị vắt chanh bỏ vỏ, lọai bỏ theo 1 cách nào đó.
Dù được cả 2 bên tôn vinh và thừa nhận nhưng quá muộn rồi. Thật tiếc cho ông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét