Nhãn

Thứ Ba, 23 tháng 9, 2014

TÂM SỰ VỢ GỬI CHỒNG

(Sưu tầm)

PHẦN 1


Không biết có phải do có bầu bí rồi nên em hay suy nghĩ lung tung không nhưng đúng thật là từ ngày que thử thai lên hai vạch, niềm vui thì không ít nhưng lo lắng cứ bủa vây quanh em chồng ạ.
Em không được khỏe mạnh như nhiều mẹ bầu khác, mới chỉ có tí cấn thai nhưng em đã bị đau bụng, đau đầu, đau lưng rồi đến tuần thứ 7 thì ốm nghén vật vã. Suốt 3 tháng đầu, em chẳng ăn uống được gì nhiều ngoài cơm trắng và nước lọc. Sáng nào ngủ dậy em cũng phải chiến đấu với những con buồn nôn khủng khiếp. Mỗi lần như thế phải mất cả nửa giờ trong nhà vệ sinh em mới tỉnh được. Rồi cái cảm giác mệt mỏi bủa vây em cả ngày. Em còn bị mất ngủ, giấc ngủ chập chờn và những lần tiểu đêm khiến em không thể ngủ tiếp được nữa. Tuy nhiên, em vẫn âm thầm chịu đựng bởi em nghĩ rằng đó là thiên chức của người phụ nữ. Đây là cái giá để có được một đứa con và biết bao người phụ nữ khác vẫn đã và đang làm được.
Thế nhưng điều em muốn là sự quan tâm của chồng đến mẹ con em. Lấy nhau được gần 2 năm, chúng mình chẳng kiêng cữ gì thế mà ngần ấy thời gian mới có thể có con. Nhưng chồng chẳng hiểu em, vẫn cứ gạ gẫm em “yêu” như em chưa có bầu. Khó khăn lắm chúng mình mới có con và nhất là 3 tháng đầu em thường xuyên mệt mỏi, đáng nhẽ anh phải hiểu điều này chứ.
Từ ngày em có thai, chồng chẳng thay đổi chút tính cách nào, vẫn cứ làm nũng em như em là mẹ của chồng vậy. Sáng nào em cũng phải gọi chồng mới chịu dậy đi làm. Buổi tối em đi làm về mệt mỏi muốn chồng massage cho một chút cũng hậm hực và tỏ ra khó khăn lắm. Nói thật là em hơi buồn đấy…
Mà không hiểu sao, từ ngày em có bầu chồng lại sinh ra nhiều tật xấu. Em đi làm về, vội vàng ra chợ rồi tất bật về nhà nấu cơm, dọn bát, ăn cơm xong, dọn dẹp nhà cửa cũng đã 9-10 giờ tối, mắt em đã díp lại muốn đi ngủ. Em được khuyên khi mang bầu nên ngủ sớm để đảm bảo sức khỏe, ấy thế mà chồng thì chẳng chịu đi ngủ. Lúc em đi ngủ thì chồng lại quay ra lướt “phây”, rồi chơi game đến 1-2 giờ sáng. Mặc kệ em trằn trọc vì điện sáng, mặc kệ giấc ngủ em có không ngon, chồng vẫn thản nhiên làm theo sở thích của mình mà chẳng đoái hoài đến mẹ con em. Em buồn lắm!
Người ta mang bầu được chồng chiều chuộng, nâng như nâng trứng, còn em thì vẫn phải đi làm, vẫn một mình lái xe đi về 10 km và vẫn phải phục vụ tất cả mọi nhu cầu của chồng từ cơm nước, quần áo, dọn dẹp nhà cửa… Ấy thế mà mỗi lần em quá mệt, muốn nhờ anh giúp đỡ một chút, anh cũng tỏ ra khó chịu lắm. Hồi mới mang bầu, đi khám thai, chồng có nhớ bác sĩ dặn dò gì không? Bác sĩ bảo em không nên tiếp xúc với hóa chất tẩy rửa nhưng tất cả mọi việc trong nhà em đều phải làm hết. Em đã một vài lần ì ra để xem chồng có dọn nhà vệ sinh giúp em hay lau bếp giúp em không nhưng tuyệt nhiên là không. Dường như với chồng, những việc không tên đó nghiễm nhiên là của chị em phụ nữ.
Lại còn chuyện tiền nong trong gia đình nữa. Em làm lương cao gấp đôi chồng, ấy thế mà chồng vẫn chẳng tôn trọng gì em đâu. Anh còn coi cái việc làm ra nhiều tiền hơn anh là xúc phạm anh. Cứ mỗi lần em ngỏ ý muốn anh đổi việc mới để có lương lậu tốt hơn anh đều gạt phắt đi và nói em không cần dạy anh. Em bảo anh chuyển việc thì anh nói công việc của anh nhàn hạ và anh thích điều đó. Công việc nhàn hạ đồng nghĩa với việc sẽ có ít tiền. Giờ đây hai vợ chồng mình đang đi thuê nhà, bố mẹ cũng không phải quá giàu có, em không muốn chúng mình dựa hết vào bố mẹ mới có thể mua được nhà cửa.
Mà con chúng mình cũng sắp ra đời nữa chứ. Nghĩ đến bao khoản tiền phải lo trước mắt mà em “run” quá. Em chỉ mong giá như anh có trí tiến thủ, cố gắng học hỏi để kiếm được công việc tốt hơn thì em mừng quá.
Chúng mình đã có thời gian đến 3-4 năm yêu nhau. Trước đây em đâu có thấy chồng nhiều tính xấu thế. Hay là do em mang bầu rồi nghĩ ngợi linh tinh nhiều. Nhưng nói thật là em rất cần một sự động viên, sự quan tâm của chồng dành cho mẹ con em. Đêm nằm ngủ mà em không thể nhắm mắt, nước mắt cứ trực rơi vì nghĩ mình tủi thân quá. Có ai giống hoàn cảnh của em không?

PHẦN 2

Từ nhỏ, em đã quen với những riêng tư nơi phòng ngủ của riêng mình. Sinh hoạt trong gia đình đều chung, nhưng phòng ngủ – là nơi em tự do nhất, được làm những gì mình muốn mà cha mẹ không can thiệp. Từ ngày về nhà chồng, sống chung với bố mẹ và em chồng, em cố gắng hòa nhập với lối sống của mọi người. Và em lại thu những riêng tư của mình, lúc này cả những riêng tư chỉ của hai vợ chồng về căn phòng ngủ chục mét vuông. Nhỏ thôi, nhưng đó là nơi ấm áp nhất, là nơi duy nhất trong nhà em có thể tâm sự cùng chồng không lo bị bố mẹ hay em chồng xoi mói hay dành những cái nhìn ghen ghét khi vợ chồng mình âu yếm nhau.

Thế nhưng, chẳng biết từ lúc nào, cái không gian nhỏ hẹp ấy cũng trở thành của chung. Khi tất cả các thành viên trong gia đình đều có thể tự tiện ra vào phòng của chúng em. Chẳng biết từ bao giờ, em đã phải đề phòng và luôn nơm nớp lo sợ. Thậm chí, em cảm thấy sợ căn phòng đó nhất. Câu chuyện từ giường ngủ của hai vợ chồng thành câu chuyện chung cho tất cả bạn bè anh.
Sau mỗi đêm yêu nhau, anh nằm dài đầy hãnh diện về năng lực đàn ông của mình. Còn em, rũ rượi và mỏi mệt. Em tự hỏi mình có hạnh phúc không, có thấy viên mãn không khi anh chỉ muốn “cố” để lấy thành tích về thời gian khoe với bạn bè. Sau khi anh “xong” lần 1, em cảm thấy sự hòa hợp của chúng ta bấy nhiêu đó là đủ rồi. Em muốn đi ngủ. Còn anh bảo “tạm nghỉ!”. Một lát sau anh lại khều vợ với giọng đầy tự hào “Tiếp nữa em nhé”. Câu hỏi của anh chỉ làm vì, bởi em có đồng ý hay không thì anh vẫn cứ “yêu” để lập thành tích “2 đúp” một đêm. Thậm chí, trước khi yêu, anh còn bấm giờ, bấm phút xem được bao lâu.
Những lần đầu, em tôn trọng và nghĩ có thể “cố chiều để anh vui, anh tự tin”. Em không ngờ đó là cuộc thi ngầm giữa anh và những người bạn trong công ty. Em chẳng thể biết điều đó nếu không tình cờ nghe những lời ba hoa của anh trong cuộc nhậu tại nhà mình. Cuộc nhậu để mừng anh “chiến thắng” vì có thể “yêu” vợ lâu nhất. Trong khi các bạn anh tỏ vẻ nể phục thì anh là người vui nhất vì đang lâng lâng men say của người chiến thắng. Phía sau cửa, em đang khóc thầm, khóc cho cả những người phụ nữ mà các anh lấy đó làm đối tượng để đua “sức đàn ông” của mình.
Em chỉ nghĩ chuyện chăn gối có thể chia sẻ với những người tin cậy chứ không phải đem ra để khoe khoang trước bàn dân thiên hạ như thế. Em chợt nhớ lại những đêm mà anh cho rằng “vợ chết mệt vì tớ có thể làm chuyện ấy hơn một giờ đồng hồ”.
Đối với em, đó là những đêm dài đằng đẵng mệt mỏi, thậm chí đau đớn. Anh biết không, bản thân em, sau mỗi đêm “chinh chiến” như thế cũng thấy kiệt sức. Thậm chí cảm thấy kinh sợ bởi vùng kín rát cháy, cơ thể thì mệt nhoài vẫn gồng mình chiều chuộng. Nhiều lần như thế, mỗi khi nghĩ đến căn phòng ngủ em lại thấy nổi da gà.
Em không hiểu vì sao, anh và những người bạn của mình lại đánh đồng thời gian “lâm trận” với “bản lĩnh đàn ông”. Thậm chí, các anh thích nói quá đi khi trả lời những câu hỏi liên quan tới chuyện chăn gối.
Em biết quan điểm của những người đàn ông như anh là thiếu khoa học. Thậm chí, nếu “chuyện ấy” kéo dài quá lâu sẽ làm cho năng lượng cơ thể tiêu hao quá nhiều gây ra cảm giác mệt mỏi, chán nản, cơ bắp đau nhức, toàn thân mất sức, như thế tất yếu sẽ ảnh hưởng đến công việc và lao động của ngày tiếp theo.
Em muốn phòng ngủ là nơi ấm áp nhất chỉ của riêng hai vợ chồng.
Là phụ nữ, em chẳng quan tâm đến thời gian bao lâu, chồng kéo dài yêu mấy hiệp. Điều em mong ước là được yêu, được vuốt ve, được chồng quan tâm đến cảm xúc của mình. Chất lượng cuộc yêu mới quan trọng. Sao cho mỗi lần gần gũi, cả hai đều nhận ra rằng mình đã có một người chồng hoàn toàn tin cậy, hiểu biết và có đủ năng lực để làm cho nhau thấy thỏa mãn, vui vẻ, phấn chấn.
Cũng chỉ vì ham hố quá mỗi đêm mà kiệt sức. Anh trở nên hay ốm hơn từ khi lấy vợ. Mẹ là người tinh ý nên phát hiện nguyên nhân những bữa ốm vặt của anh. Mẹ lại dồn mọi tội lỗi vào em.
Em cùng mẹ nấu cơm, mẹ bảo “Đàn bà con gái, nhu cầu có cao đến mấy cũng phải biết có chừng có mực. Hay chị lại muốn chồng mình chết yểu hả? Đêm nào cũng thấy hú hí với nhau đến tận 1, 2 giờ sáng thì sức đâu mà làm việc”.
Nghe vậy mà em thấy trong lòng xấu hổ đến vô hạn. Em thực sự chỉ muốn khóc.
Mẹ không tin em, thế nên khóa phòng ngủ của chúng ta bị dỡ để mẹ vào kiểm tra sự vâng lời của em. Mỗi tối, mẹ đều ghé qua phòng hai vợ chồng bất cứ lúc nào mẹ thích. Trước khi ra không quên nhắc nhở “Hai đứa đi ngủ sớm để lấy sức mai mà làm việc”. Hai đứa vâng dạ nghe lời. Em cũng đi ngủ nhưng đến nửa đêm, anh đánh thức em dậy để hành sự. “Bố mẹ ngủ say rồi, dậy đi em”. Ngày hôm sau, mẹ giận em, thậm chí không thèm trả lời khi em chào nữa.
Mẹ quan tâm đến con trai mẹ là đúng. Nhưng em cũng ngày càng gầy mòn, hai mắt trũng sâu mệt mỏi sau những cuộc yêu như thế. Mệt đến mức không thể ngủ được vì toàn thân đau nhức, rã rời.
Bây giờ thì ngoài cảm giác sợ khi chồng đến gần em không còn cảm xúc yêu đương gì nữa. Nhiều lần em đã nhẹ nhàng góp ý với chồng nhưng lần sau vẫn chẳng khác gì. Sợ anh tìm đến người khác nên dù không có chút cảm xúc gì em vẫn cắn răng chịu đựng. Nhưng không biết sự chịu đựng của em kéo dài được đến bao giờ.
Buổi tối, anh kéo em vào lòng bảo: “Em biết không, ở công ty anh đứa nào cũng phục lăn khi nghe anh kể thành tích 1 giờ 15 phút của anh đấy ”.
Giọng chồng đầy hỉ hả. Em ngồi dậy, mặt nghiêm túc kể cho câu chuyện giữa em và mẹ ban sáng. Em nhìn thẳng vào anh hỏi: “Anh có thực sự thấy thỏa mãn và thích thú sau mỗi đêm vợ chồng mình yêu nhau kéo dài đến thế không?”.
Anh nhìn em ngạc nhiên: “Anh tưởng càng kéo dài em càng thích, càng đến đỉnh chứ sao?”; “Em đang muốn biết cảm nhận của anh”. Sau một hồi ấp úng, anh cũng thừa nhận: “Một lần, trong lúc ngồi nhậu, có một anh bạn của anh tuyên bố anh ta có thể kéo dài chuyện yêu cả giờ với vợ. Và vợ anh ấy rất sung sướng, hạnh phúc. Thú thực là bọn anh ngồi đấy, đứa nào cũng phục lăn. Chính bản thân anh khi nghe điều đó cũng bắt đầu nghi ngờ về khả năng đàn ông của mình. Mỗi lần vợ chồng mình gần gũi nhau chỉ 20 phút là xong.
Anh sợ chừng ấy thời gian chưa đủ làm em hạnh phúc. Thế nên, giữa những thằng đàn ông bọn anh bắt đầu có sự ganh tị lẫn nhau. Với đàn ông bọn anh, “chuyện ấy” chính là một phần quan trọng để khẳng định bản lĩnh của mình. Vì thế, bọn anh phát động một cuộc đua ngầm về thành tích. Anh đã là người chiến thắng. Nhưng thực lòng, anh cũng cảm thấy mỏi mệt. Thậm chí, thời gian gần đây, anh còn rất đau lưng nữa nhưng chẳng dám kêu sợ bạn bè cười là “yếu””.
Em ước anh có thể quên những câu chuyện phiếm của bạn bè mà hãy cứ làm như trước đây mình đã từng làm. Có chăng chỉ là cần thêm sự quan tâm, chăm sóc, yêu thương nhau hằng ngày để làm chất men xúc tác cho chuyện gối chăn thêm mặn nồng chứ không nên chăm chăm bấm đồng hồ xem mình đã đạt thành tích bao lâu chồng ạ.

PHẦN 3

(N.T.M.Huyền)

Chồng yêu, có bao giờ anh ngồi nhớ lại quãng thời gian mà chúng ta đã quen nhau và sống bên nhau không anh? Nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa của hai đứa mình. Ngày ấy, chúng ta yêu nhau biết bao, vượt qua nhiều khó khăn trong cuộc sống, nhưng chúng ta cũng chọn được là của nhau mãi mãi. Anh còn nhớ ngày cưới của chúng mình, chúng ta đã hạnh phúc như thế nào khi nhận được những lời chúc phúc từ phía gia đình, bạn bè không anh?
Em biết, cuộc sống vợ chồng là khó khăn và nhiều vất vả. Nhưng chúng ta đã vượt qua hết, nhìn các thiên thần của mình, là kết quả cho tình yêu đơm hoa kết trái. Anh còn nhớ cảm xúc khi anh lần đầu anh được làm cha, em được làm mẹ như thế nào không anh? Ngày con yêu bi bô gọi ba gọi mẹ, còn hạnh phúc nào hơn anh ha.
Cuộc sống ngày càng khó khăn, có thể khi làm mẹ, em đã xuất hiện thêm nhiều tật xấu, không còn thời gian cho anh, cho riêng chúng ta, nhưng tất cả trái tim và yêu thương của em đều dành cho anh, cho con.
Em xin lỗi vì nếu đã đánh mất đi vẻ dịu dàng thời con gái, không còn mái tóc dài bóng mượt hay những tối đòi anh chở đi chơi, thay vào đó, là những bữa cơm ngon cho chồng, ru con ngủ, em quên đi bản thân mình vì thời gian em dành cho anh và con không đủ. Anh ra xã hội, sẽ gặp nhiều cô gái khác, họ cho anh cảm giác của sự chở che, nũng nịu, giận hờn, điều mà em đã bỏ quên từ khi làm mẹ. Anh sẽ chỉ còn thấy ở em sự luộm thuộm, cau có, khó tính, và quan trọng, anh nói rằng chúng ta không còn tìm thấy tiếng nói chung của nhau.
Anh quên là trái tim em và anh đã được đập cùng nhịp suốt bao năm, anh quên là em vẫn hết lòng chăm sóc chồng con, liệu rằng các cô gái ngoài kia, họ sẽ không giống em khi làm mẹ, làm người phụ nữ của gia đình không anh?
Làm người yêu dễ lắm anh ạ, nhưng làm mẹ, làm vợ mới thật sự là khó. Em không phải kể công với anh, nhưng mong anh hãy suy nghĩ lại, có thể em giận quá mất khôn và trong lúc nóng vội đã làm anh tổn thương. “Ly dị” chỉ là hai người cùng ký vào một cái đơn.
Ngày xưa, cũng vì yêu nhau, mong muốn sống bên nhau, được chăm sóc nhau, chúng ta cũng ký vào một tờ giấy, đó là minh chứng cho tình yêu, là hạnh phúc, còn bây giờ, chúng ta cũng ký vào một tờ giấy, nhưng ngược lại, tờ giấy này mang chúng ta cách xa nhau anh ạ.
Nhưng anh có nghĩ, con sẽ như thế nào nếu sống cuộc sống thiếu mẹ hoặc cha. Tại sao người lớn làm mà bắt trẻ con phải gánh hậu quả hả anh? Mong anh hãy suy nghĩ lại, và em cũng sẽ suy nghĩ lại, anh hãy chấm dứt với các mối quan hệ ngoài vợ ngoài chồng nếu có, và hãy dành bớt một chút thời gian hơn cho em và con.
Và em cũng vậy, em sẽ cố gắng bớt khó chịu và chia sẻ với anh hơn nữa, để chúng ta được trở lại là một gia đình hạnh phúc như ngày xưa anh nhé. Chúng ta vẫn còn yêu nhau và chúng ta cùng yêu con, chúng ta cùng nhau chung tay hàn gắn lại mọi thứ nhé anh.

PHẦN 4

Anh thân yêu 
Sáng nay, sau một giấc ngủ say đầy mộng mị. Em vất vã thức giấc khi chuông đồng hồ điểm 5 tiếng, cũng là để - như mọi ngày - quán xuyến mọi việc chuẩn bị cho anh và con đi làm, đi học. Xong đúng 6 giờ 45 phút em đang định hộc tốc chạy đến cơ quan với đầu tóc chải vội, thì tình cờ đọc được '' Lời trần tình lúc nửa đêm của anh ''.Đọc xong em chợt thấy mệt mỏi rã rời và thật sự xót xa cho thân phận đàn bà - Em dùng từ '' Đàn bà '', chứ không phải ''phụ nữ '' - vì ngày xưa thời con gái, em và những '' bà '' đang là vợ, là mẹ như em chỉ toàn ăn rồi suốt ngày say sưa với những lời hoa mỹ. Có biết đâu, sau ngần ấy năm chung sống với tác giả của những lời hoa mỹ đó, mới phát hiện ra rằng : kể từ lúc bước chân về làm vợ người ta, trong mắt họ mình thực sự đã không còn giá trị nữa rồi ! Và hình tượng của anh cùng những người chồng như anh từng si mê thốt ra vào những đêm đắm đuối : '' Con mèo nhỏ của anh '', Cún con dễ thương của anh ! '' đã nghiễm nhiên trở thành '' còn sự tử Hà Đông đáng chán '' từ lúc nào? ( Hình tượng sau cùng mặc dầu anh chưa nói ra, nhưng qua lời lẽ trong thơ em tự hiểu được đối với anh em đã là như vậy ).Đúng như anh nói, càng ngày em càng hay cằn nhằn và nói nhiều hơn trước. Chẳng bù cho anh, anh thì lại rất là lặng lẽ.Hôm nào cũng bạn bè bia bọt đến tối mới về, thì lặng lẽ ngất ngưởng tìm đại một thứ giống như giường để mà ''phê ''đến sáng ( bec ). Hôm nào về sớm, anh cũng chỉ thích lặng lẽ ngồi xem ti vi, xem báo...Có hôm em có gợi chuyện vui, buồn cơ quan, anh chỉ ấm a, ấm ứ cho qua chuyện rồi xoay lưng thẳng giấc.Anh có biết đâu em thèm xiết bao một cử chỉ ân cần giúp đỡ, một lời nói ngọt ngào âu yếm sẽ làm tan biến mọi lo toan vất vả hàng ngày, mà từ lâu rồi đã không còn nữa.Em lại thường được nghe đồng nghiệp của anh kháo nhau rằng : Anh của em là người ăn nói có duyên, con gái thì cứ bu là bu như kiến. Chắc mải bận phung phí lời, vàng ý ngọc hết cả ở bên ngoài mất rồi, nên về nhà anh chẳng buồn nói cười, lại còn đổ tại em dành nói hết !Có bao giờ ( hay là lại vào lúc nửa đêm ) anh suy nghĩ, suy nghĩ và thay vì '' giá như... '' anh đã tự hỏi '' Tại sao? '' Tại sao bây giờ em - cô gái yếu đuối, nhu mì ngày xưa - lại trở nên như vậy? Có bao giờ anh tự hỏi '' Tại sao cũng làm việc như ta, cũng càng thang như ta, mà sau giờ làm việc các '' bà '' ấy lại còn phải đi đón con, đi chợ, nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa...Chứ không đi quán xá bia bọt để thư giãn, để bù khú với bạn bè? '' Rằng thì là anh ơi ! Nếu em cũng như anh, cũng thư giãn quán xá bia bọt, rồi đôi khi ngẫu hứng làm tiếp tăng 2 karaoke với đồng nghiệp - trong đó có cả các đồng nghiệp nữ chưa chồng - Thì ai sẽ là người lo cho nhà cửa sạch sẽ gọn gàng, con cái học giỏi thông minh? Rồi còn tiền lo cho những mục thư giãn của anh, nếu em không lục bóp kiểm tra thì tháng này lấy đâu ra sữa GROW để bé Baby có thể tăng nhanh trí lực? Chẳng lẽ anh không nhớ vốn dĩ năm xưa em là đứa luôn dị ứng với chuyện tiền bạc.Giờ phải cắn răng làm chuyện mặt dầy, anh tưởng em sung sướng làm sao?Anh lại trách em chuyện màn của con bị lủng lỗ, muỗi vào đốt khiến con của mình không ngủ được. Em thật sự có lỗi với con. Nhưng thiết nghĩ, nếu em có vì đầu tắt mặt tôi, đến không có cả thời gian để mà nhìn thấy màn của con bị rách, thì anh ơi ! Con là của cả hai chúng ta, em không thấy thì anh cũng đã thấy. Sao lại nhẫn tâm ngồi chờ cho đến lúc em phát hiện ra màn rách để vá, mà thí con mình chờ muỗi đốt thỏa thích suốt đêm? Đúng là phụ nữ thì có ngày 8/3 và còn có những tờ báo riêng để phát biểu chính kiến. Không biết đối với chị em khác thì sao? Còn đối với em 8/3. 8/4 hay 8/5 thì cũng thế mà thôi. Em vẫn là em với những công việc bề bộn thường ngày. Thậm chí, ngày sinh nhật của em hay ngày cưới của chúng mình thì anh cũng có nhớ bao giờ để mà tặng quà, để mà chúc tụng, nói chi là ngày 8/3 của cả quốc tế phụ nữ !Em cũng mong rằng, có một lúc nào đó anh thôi không ôm cái ti vi, dep sang bên tờ báo thể thao để mà ghé mặt vào những '' Hạnh phúc gia đình '', '' Thế giới phụ nữ ''...anh sẽ thấy rằng trong đó không chỉ là những chính kiến của chúng em, mà còn biết bao là những bài viết đại loại như '' 10 bí quyết để giữ được chồng '', '' Nghệ thuật chiều chồng qua 10 năm chung sống '', '' Làm thế nào để chồng bạn không chán '', '' Đàn ông mong muốn gì ở phụ nữ '', '' khi chồng có vợ bé '' Mới thấy được rằng những tờ báo này đâu chỉ để phục vụ cho phụ nữ chúng em.Và để nghiệm ra rằng : Làm vừa lòng các đức ông chồng là điều không tưởng. Bởi các anh cứ thích sống như những ông Hoàng trong chính ngôi nhà nhỏ của chúng mình, con chúng em như những osin thời hiện đại. Vừa phải giỏi việc nước lại phải đảm việc nhà, còn thường xuyên biến đổi màu như con tắc kè cho các anh đỡ chán. Lo hôm nào quá mê mải việc nước, giật mình nhớ ra ba đầu sau tay mà nhà chưa kịp sạch sẽ, còn chưa kịp tắm táp gọn gàng, em chưa kịp ra đứng bên cửa chờ anh với nụ cười trên môi, thì a lê hấp ! Anh sẽ làm như anh đã viết : Lập tức ra quán để cân bằng trạng thái tự nhiên !? Một mình ở lại, em tiếp tục thu dọn chiến trường. Sau đó, ngồi đợi cơm anh, em sẽ cân bằng trạng thái tâm lý của mình bằng cách nhấm nháp nỗi cô đơn quạnh quẽ của phận đàn bà.Thôi thì, dẫu đọc xong thơ anh em buồn đến phát khóc, và thấy như trái tim mình thêm một lần nữa bị anh nghiền nát !Nhưng em nghĩ rằng : chúng ta sẽ không vì thế mà chia tay nhau. Bởi vì, như nhà văn Nguyễn Mạnh Tuấn đã viết : '' Tất cả đàn ông đều thế ! '' Em bỏ anh rồi biết tìm đâu ra bây giờ một người đàn ông không giống như anh? Riêng anh, hãy cứ thử đi tìm cho mình một người phụ nữ khác mà anh cho là lý tưởng. Đảm bảo, với bản chất như vậy của anh, cô ta sẽ không trụ được quá 05 ngày, không mong chi 15 năm vẫn chạy tốt như em. Người sinh ra đã phải là phụ nữ."(Đây là comment từ facebooker Nhỏ Nhí Nhảnh, và là những điều bất kì người phụ nữ nào cũng mong người đàn ông của mình thấu hiểu.)

PHẦN 5

Gái chưa chồng gửi trai

Tôi – một cô gái chưa chồng. Chuyện hôn nhân gia đình, tôi cũng chưa có cơ hội để hiểu nhiều, biết nhiều. Chỉ là sau khí đọc lá thư ấy, tôi thấy sẽ bất hạnh biết nhường nào nếu tôi có một người chồng như thế. Bất luận là anh ta, tự tay tung bức thư lên mạng hay là người khác làm thì điều đó cũng thật khó chấp nhận với tôi. Trong bức thư của anh, tôi thấy vợ anh giống bà la sát, ghê gớm và sỗ sàng. Anh dùng tất cả những gì mỉa mai nhất để nói về người đã cùng anh chung sống, nấu cơm cho anh ăn hằng ngày, sinh con cho anh, giặt giũ cho anh, chăm anh lúc anh đau ốm…những điều đó có thánh, phật nào làm được cho anh không?
Tôi thấy sợ cái cách anh mỉa mai vợ mình. Liệu khi đọc lá tâm thư của anh, vợ anh sẽ “thức tỉnh” hay gượng cười chua chát? Chúng ta cứ sống và không ngừng đòi hỏi ở nhau, đòi hỏi đối phương phải được như mình mong muốn. Nhưng đáng hổ thẹn là, chưa một lần chúng ta chịu làm một điều gì đó cho người đang cùng chung sống.
Mưu cầu yêu thương, chăm sóc và quan tâm là một mưu cầu hoàn toàn chính đáng. Anh ta không sai khi muốn vợ dịu dàng hơn với gia đình. Nhưng cách anh ta làm không đúng và chưa bao giờ là đúng. Tôi chẳng thể tin được rằng, anh đổ cho sự “chậm lớn” của anh và con đều là do vợ. Vợ anh “dã man” đến mức đó sao?
Cuộc sống gia đình đối với tôi đơn giản là trách nhiệm và sự cảm thông. Tôi biết, những người đàn ông họ cần gì? Sự ngọt ngào, quan tâm, yêu chiều của của người vợ là gia vị quan trọng cho cuộc sống hôn nhân thêm phần gắn bó. Có thể vợ anh ta không làm được điều đó. Nhưng tôi tin rằng, người phụ nữ đáng thương ấy cũng đang cảm thấy thiếu sự yêu thương của chồng. Nghe một lời càu nhàu về cấp trên của vợ là cực hình đối với chồng thì liệu cô ấy, trong cuộc sống nhiều vất vả lo toan này, có còn không một chốn bình an?
Tôi từng gặp những anh chồng, tay không đeo nhẫn kết hôn, buông lời đường mật với người phụ nữ không phải vợ mình trong khi vợ của những anh chồng này đang mạng nặng đẻ đau đứa con của họ đấy. Trong cái giờ phút cô ấy đau đớn, vật vã, anh chồng vẫn say sưa đàn đúm bạn bè. Vậy thì, có thể nhẹ nhàng, dịu dàng mà đối đãi với chồng được không?
Đừng quy hết tội lỗi cho người đàn bà. Ngoài xã hội, áp lực công việc của hai người là như nhau. Nhưng về nhà, anh có thể ngồi xem tivi chờ cơm tối, còn người phụ nữ lại tất bật chợ búa, cho con ăn, tắm cho con…đừng nghĩ rằng những công việc đó nhẹ nhàng. Nếu không tin, các anh cứ thử làm đàn bà… vài hôm.
Thay vì đứng đó nhìn vợ mà suy xét, đánh giá, sao anh không thử trong bữa cơm gắp cho cô ấy một miếng ăn ngon. Thay vì ngồi hàng giờ viết lá thư xé lòng vợ sao anh không thử ngắm cô ấy già đi, đôi mắt thấm mệt, đầu tóc rối bù, tay chân thô ráp… Ngày xưa cô ấy có thể cũng từng xinh đẹp, dịu dàng lắm. Và chính những thứ đó khiến người đàn ông yêu và lấy họ về làm vợ. Để rồi sau bao năm tháng hôn nhân, nét đẹp trong người con gái mà anh yêu đang đổi màu mang tên thời gian. Thế thì sao, đàn ông không thử một lần ôm lấy người phụ nữ đã vì anh mà ngay cả sự hiền lành vốn có cũng không giữ được. Nét đẹp con gái ngày xưa vì những tất bật, lo toan hàng ngày mà héo úa…
Tôi tin, không có bất kỳ một người phụ nữ nào lại muốn khước từ tình yêu thương của chồng (trừ khi cô ta đã theo một người đàn ông khác). Sao các anh không thử cho đi, không thử vì vợ mình trước khi đòi hỏi từ cô ấy mọi điều.
Cuộc sống sẽ dịu dàng hơn hàng triệu, triệu lần nếu chúng ta chịu đặt mình vào vị trí của nhau.
Cuộc sống thì hữu hạn và tình yêu thì vô bờ, vô bến. Xin hãy nhìn những người phụ nữ có gia đình với ánh mắt cảm thông, chia sẻ. Trên vai họ không chỉ có áp lực đồng tiền bát gạo mà còn cả gia đình, con cái, bố mẹ đẻ, bố mẹ chồng… Người đàn ông sau những năm tháng đầu hôn nhân liệu có còn đủ kiên nhẫn và ngọt ngào lắng nghe vợ mình??? Người phụ nữ của các anh, dù có làm sai chuyện gì cũng đáng được nhường nhịn và yêu thương hơn là cái nhìn đầy ác ý và những lời nói mỉa mai, đả kích kia. Rồi sau tất cả những thăng trầm cuộc sống mà các anh đi qua, liệu có ai có thể can trường cùng anh chịu đựng và cả khi anh bước những bước nặng nề của tuổi già, người phụ nữ duy nhất móm mém nấu cơm cho anh ăn, rồi cũng sẽ chỉ có những người vợ thủy chung mà thôi.
Các anh, những người đàn ông trên đời này đòi hỏi ở người phụ nữ từ khi còn yêu nhau cho tới khi thành vợ, thành chồng. Mỗi giai đoạn, các anh có một sự đòi hỏi khác nhau, nó phong phú lắm, có lí lắm và cũng nực cười, ngang trái lắm.
Khi yêu, các anh đòi hỏi yêu “hết mình”. Rồi với những người “hết mình” vì các anh, các anh gán cho hai chữ “dễ dãi”. Yêu cuồng si các anh thì bị các anh cho là mù quáng. Chân thành thị bị chê là ngốc nghếch, ngu si. Mà ngược đời nữa, thông minh, giỏi giang thì các anh lại có thói “mặc cảm”, bảo rằng khó mà ôm trọn người con gái như thế được. Và tôi thử hỏi, liệu những đứa con gái khăng khăng giữ mình tới cùng, các anh có đủ kiên nhẫn đợi đến lúc “rước” họ về nhà mình hay không? Xem ra, phụ nữ phải học cách nấu nướng, pha chế, xào trộn những đòi hỏi của các anh, may ra mới tạo ra được công thức trở thành một người “không còn gì để đòi hỏi”.
Nên đàn ông ạ, những người được vinh danh phái mạnh, hãy thôi đòi hỏi, và học cách yêu thương nhiều hơn. Hãy cho đi, trước khi mong nhận lại điều gì đó cho mình. Nhé đàn ông!”
Không ngạc nhiên, khi có rất nhiều những đấng mày râu đồng ý với quan điểm mà cô gái đưa ra. Bạn trai có tài khoản Nguyenvu cho rằng, những điều mà cô gái này đưa ra trong lá thư cũng gần giống với những gì mà anh ấy nghĩ. Tuy nhiên, bức thư này nên dành riêng cho anh chàng kia chứ không phải tất cả đàn ông.
Và không chỉ có cô gái chưa chồng này lên tiếng mà trên diễn đàn Vitalk cũng có rất nhiều ý kiến, quan điểm gần giống nhau cho rằng người chồng có vẻ chỉ biết đòi hỏi và người vợ cũng mong muốn những điều “giá như” thế ở người chồng. Để công bằng thì ý tưởng “đổi vai” xem ra được nhiều cư dân mạng tán thành.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét