Bún chả.
Từ thời học tiếng Anh mấy Trung tâm cỏ, các thầy nhớ nhất món Bún Chả, từ tiếng Việt thầy vẫn hay nói.
Tới hôm rồi, Obama sang tới, tôi mới nhớ lại.
Sáng nay đi ăn mà quán nào cũng bảo đánh nhau vì gọi bún chả, mấy u phải dậy từ tinh mơ, thái, ướp, quạt, ngâm đu đủ, cà rốt, pha nước chấm.
Thịt miếng phải 3-4 chỉ, thái mỏng, chả băm cũng vậy, kẹp cặp chả, nướng trên than hồng, mà mỡ xèo xèo, nhỏ xuống, lửa lại bùng lên cháy lẹm vào miếng thịt, thơm lừng.
Nước chấm cả nước mắm lẫn đường, cả tỏi lẫn hạt tiêu, vừa mặn, chua, vừa cay, vừa ngòn ngọt. Bát nước để riêng vừa phủ qua những miếng chả, có váng mỡ, màu đỏ của ớt tươi, cà rốt, trắng xanh của xu hào, đu đủ, màu vàng suộm, kẻ caro vết cháy xém trên thịt.
Vừa gắp bún, rau sống, chấm vào bát, cuốn thêm miếng chả, ăn cũng sướng.
Nhưng chả bõ. Đói. Lần nào tôi cũng phải gọi thêm đĩa bún không thì miếng nem.
Chả trách, khách ăn chăm chú tới mức không biết Obama ngồi cạnh, chứ không phải bọn vệ sỹ dọa "quay sang là bắn".
Mà văn hóa Tây ít ăn món súp lõng bõng, trừ Phở, ít ăn ốc ếch, cá với hải sản bây giờ thì càng kinh. Bún chả cũng riêng bún, riêng nước chấm, không chung chạ, thịt nướng na ná BBQ khá tương đồng.
Cảm ơn anh Obama đã quảng bá giúp món ăn Việt. Phiền anh giúp nốt đòi lại biển Đông, lần sau sang bọn em mời bún cá thu Hải Phòng, bún cua Huế tới món hủ tíu thập cẩm, toàn hải sản tươi, không nhiễm độc. Nhé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét