Nhãn

Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2016

NHẬT KÝ OBAMA

NHẬT KÝ VIỆT NAM, NGÀY 2

Sáng chờ mấy ng bẹn dân chủ mà thấy bẩu vắng mất nửa do vợ không cho đi gặp Tây, sợ về CA hoạnh họe như hồi trước 75. Hay lại đi chùa, bạn với bè. Ghét thía. Mấy bạn còn lại tán dóc về biểu diễn với người tàn tật, tôi đành nhận lời tất, dù chưa chắc đã giúp được gì. Quyền giúp là của tôi, Nhân quyền mà. Đừng nói tôi sắp nghỉ nhé.

Nói chung là dân Việt khó hiểu, ngoài đường thì họ tung hoa đón tôi, nhưng trong quán ăn thì đíu coi tôi ra gì, cứ như vô hình. Còn ông anh 3Dũng, lần trước bảo: "3ma, a coi chú như ae kết nghĩa, hôm nào sang a chơi, a dẫn chú đi chịch". 2 ngày rồi vẫn bặt vô âm tín.

Trưa chém gió trên hội trường NCC. Hôm ở nhà tôi đã hỏi ai là đại ca Lãnh tụ của VN thì ae gà "Phan Bội Châu với Phan Chu Trinh". Ok.
Tôi lại hỏi họ nghe nhạc gì? Cô thư ký nói Golden Music. Tuyệt. Vậy mà nghe 1 băng, ng tôi rã rời, tự nhiên nhớ VN da diết, chả thiết làm việc. A PTT k giữ thì suýt tôi trầm uất mà nhẩy cửa sổ xuống sân nhà trắng. Rút kinh nghiệm, cả lầu 5 góc chọn 2 nhạc sỹ ít sến xẩm nhất là Văn Cao và Trịnh Công Sơn. Ok để ông chém.
Tôi lại hỏi ngoài bản Tuyên ngôn copy của Ta họ có cái gì riêng k? Tra mãi ra 2 bài. Nhưng thời Lê là chúa Lật lọng, qua cầu rút ván, trích dẫn người ta dễ suy diễn. Sau Thượng Viện chọn bài "Nam quốc sơn hà" của Lý Thường Kiệt, người VN duy nhất dám oánh sang tận đất tàu, vừa cài cắm chuyện Biển Đông luôn.

Trưa ra sân bay, trời mưa, Hà Nội ngập úng lung tung, xe có vẻ bị thủy kích, cứ ặc ặc, giật giật, cả xe như say thuốc lào. Chợt, thấy hình như có va chạm, tôi bảo cả đoàn dừng xem người Việt họ hiếu kì cái gì, tiện trả 6$ cho a bạn mời ăn hôm qua với mua ít cốm ăn giải độc, chống say. Cả đêm qua tôi mất ngủ, nghĩ mình là TT mà k mời đc 1 bữa ăn à. Hãm chết.

Chiều vào tới Saigon, tôi như anh hùng Nguyễn Văn Trôi đi giữa 2 hàng kẽm gai. Tới chùa Ngọc Hoàng tôi vào thắp hương tượng Nữ Oa ngay, vừa có ý với người Hoa phản Thanh phục Minh. Thấy tôi thâm không?

Tối gọi a # đi nhậu. Nói thật, tôi có năng khiếu diễn thuyết với Hùng Biện, nhưng so với a # Hùng Hồn vua nổ, thì xin phép em về nhì.

NHẬT KÝ 1 NGÀY Ở VIỆT NAM

Sợ bị delay và check in rất lâu ở cửa hải quan, chúng tôi đến sớm 2 tiếng.

Đón tôi dưới chân thang là 1 cô gái rất xinh, chắc con cái nhà ai, cô í nói "Marry me, Obama?" tôi bẩu "sorry, i have no dime". Vậy là cô ấy lảng. Sang đây là phải cẩn thận, vợ dăn thế, đi chùa cúng bái và cất cả nhẫn, lẫn ví cho lành.

Đêm mà đã rất đông bà con chờ đón, có khi họ ngủ đây từ đêm trước, chứ chắc chắn k phải dạng vô gia cư. Trời tối, tầm nhìn ngắn, bất cứ kẻ nào định dùng súng cũng sẽ bị hệ thống smartphone làm lóa.

Về khách sạn giữa đồng không mông quanh, nhìn ra svđ đẹp nhất Vn và đài phá sóng Mễ Trì, phong cảnh rất thơ mộng.

Sáng hôm sau, duyệt binh với TT, hội kiến CT hạ viện, mất toi 1 ngày. Bán được 100 máy bay và bỏ giới hạn bom mìn. Gớm đất nước này đi trên mây đã trăm năm, vô địch quăng bom trên facebook, có cấm cũng vô dụng.

Tản bộ trong vườn xưa mà nắng lượn theo áo dài ng đàn bà quyền lực, đong đưa bóng. Qua hồ, nàng đưa tôi hòn sỏi liệng, nhưng tôi mới ấy nên chân tay mỏi, đành vứt sát bờ. Còn nàng xúc cả khay hất xuống đầu cá vàng. Lũ cá ngớp ngớp rồi lật ngửa.

Gặp các nghệ sỹ nhưng tôi không nhìn thất mặt ai vì họ cứ quay đít vào tôi, chắc họ khinh vì tôi k phải dân phường chèo. Kệ.

Mệt và đói, tôi hỏi ae gần đây chỗ nào thư giãn được, ae bảo Nhất Thống, hàng ngon lắm. Ok. Đi luôn. Ai ngờ chỗ ấy phố ẩm thực, đông nghịt người ăn từ bánh giò, xôi chả, cơm Lý, bún riêu, bún ốc, phở Thìn tới sữa chua dê... quá phân vân, tôi buột miệng từ tiếng Việt duy nhất tôi biết "Bùn wá". Vậy là bị đẩy vào hàng Bún Chả vắng nhất Hà Thành, hết bữa khuyễn mãi quick stick xỉa răng, ăn cũng tàm tạm nhưng đc cái rẻ, tôi gọi thêm 4 xuất về cho Michel, con bẹc của Michelle, tổng thành 6$ cả bia. Really, cheaper than shit.

Bỏ mịa, bụng dưới đau như sắp đẻ, hay tại rau sống. Định qua nhà thờ làm cốc trà chanh, chém gió với mấy ae dân chủ, nhưng không thấy ai, hay khu tập thể lại khóa hết cửa rồi, tôi bảo ae về. Qua Mỹ Đình, chịu không thấu, tôi ào xuống vườn hoa giữa đường. Tổ, hôi như "dung", toàn đồ ăn với chai lọ, xổm mà đít chạm cả giấy báo, k ị nổi, đành về ks bệt cho lành.

Nhẹ bụng, trước khi đi ngủ, cậu AN vào báo cáo, "lịch trình lộn xộn của TT đã phá vỡ hoàn toàn âm mưu của VT".
Đáng đời.

OBAMA ĐANG RUN SỢ

Obama sợ Việt Nam nên đón TBT của ta mà không dám làm rầm rộ

• Mỹ sợ đón TBT ta ở sân bay thủ đô thì tắc đường bởi cánh cờ vàng, sợ cờ đỏ phang nhau giữa phố.
• Họ sợ bắn đại bác thì dân trong nước phát cuồng, dân Hải ngoại thì phát điên.
• Họ sợ chúng ta phát biểu rằng Đế quốc Mỹ đã thực sự Hối hận và Ăn năn.
• Họ sợ đón tiếp trọng thị thì Việt Nam được thể đòi bồi thường.
• Họ sợ ta nói Mỹ đã thừa nhận Độc đảng là Tiến bộ của loại người, đi trước nhân loại 2 thế kỉ.
• Obama sợ gác chân thì thất thố mà thấy cầm giấy đọc thì lại không thể hô hố cười.
• Họ sợ ta rêu rao rằng Mỹ trải THẢM ĐỎ đón Việt Nam vào TPP.
• Hay linh đình thì Báo lề phải vu cho Việt Nam mang Văn minh đến cho nước Mỹ.
• Xưa họ “sợ” Nam Việt CH “Ăn bám” như thế nào thì nay họ ngại Bắc Việt “Ăn vạ” như vậy.
• Hay họ sợ tán chuyện thì lại đá tí biển Đông, bảo "Chuyện chúng mình".
• Họ sợ cả thế giới tưởng hai đứa kết thân với nhau thành liên minh Ma quỷ.
• Họ sợ mang tiếng với Tàu là lén đi đêm với Việt Nam mà buông thị trường to bằng cả châu Âu cộng lại.
• Obama cũng sợ bị mời đãi bôi mà phải bay qua vùng ADIZ thì phiền.

Nói chung là Obama sợ trí TƯỞNG TƯỢNG của người Việt Nam chúng ta, nó phong phú và bay bổng vượt quá 9 tầng mây, đến tàu vũ trụ cũng không với tới.

Nói riêng với chúng ta là sẽ chẳng có gì đáng ngại.
Kệ nó, để xem sao.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét