IM LẶNG GHÊ NGƯỜI.
Đọc tít, dứt khoát mọi người lại nhủ: "chắc nó sắp nói về cá chết, vv cp xử lý các vụ tham nhũng, sai phạm, về quan chức giải thích bổ nhiệm cán bộ đúng quy trình, về vấn đề Biển Đông....". Hehehhe. Không nhá. Chán rồi. Bài này chỉ là hoài niệm mà thôi.
Giữa trưa hè nắng gắt, trong quán cà phê không đông lắm, người ta chỉ nghe thấy tiếng oto từ xa, tiếng xe máy dưới cửa, mấy mụ nạ dòng thì thầm lô đề, mánh lới cờ bạc, buôn gian bán lận....mà tịnh không một tiếng Ve.
Xưa, đầu hè, khi lũ trẻ còn ngồi trong lớp, nhìn hoa phượng đỏ ối mà mơ màng những ngày chạy nhảy tự do, tiếng ve đã râm ran. Tới ngày bế giảng, trên vòm lá, từng chập giàn đồng ca Ve sầu, Cồ cộ rít lên không mỏi. Cảm giác như chúng lấy hơi cả năm, hít đầy lồng ngực rồi tuôn dần ra như dây vĩ cầm dài vô tận.
Rồi đột nhiên ngừng bặt như có nhạc trưởng tài tình, sau lại 1-2 tiếng lác đác, 2 đầu phố, kiểu con đầu đàn, giàn ve lại cất lên, như bầy linh cẩu háu đói cắm vòi vào thân cây rít lấy rít để, xâu xé dòng nhựa mát.
Tiềng kêu khi trầm, khi bổng, lúc du dương, tha thiết, lúc lại não lòng hơn cả lũ mèo đụ trăng trên mái. Bất kể ngày đêm, chúng cứ kêu vang, không ngủ. Càng nắng nóng, oi bức, con người càng giận dữ, chúng lại càng kêu, vừa thách thức vừa trêu ngươi.
Đêm hè, cái đèn bằng ống bơ sữa đục lỗ, chụp trên lọ mực Cửu Long được xách lủng lẳng đi soi ve. Từ tối, chúng mới đủn mùn, chui lên gốc. Treo mình trên vẩy xà cừ, hay bắt về trong màn, con bọ nứt lưng, chui ra khỏi lớp vỏ cứng màu vàng đậm, con ve cớm nắng xanh trắng, mềm nhũn, cái cánh cụt lủn. Vậy mà tới sáng, lớp cảnh mỏng, trong đã dài ra che kín tới đuôi, màu xanh trắng chuyển sang nâu nâu xanh xanh sẫm. Cái mặt to ngộ nghĩnh.
Giờ, vỉa hè lát đá với bê tông như bóp nghẹt phần gốc, nước còn không thấm được xuống, những ấu trùng ve có ngoi lên, đụng trần cũng đành chịu giam cầm, chết khô dưới lớp chân người đi bộ. Những công viên xịt thuốc diệt cỏ, quét vôi cũng giết nốt cả kiến lẫn ve, lẫn bọ. Họ nhà ve chắc ung thư mà chết dần mòn. Trên đường Đê La Thành, tôi chợt nghe tiếng rít, kéo như tiếng ve, lại gần hóa ra xưởng gỗ, tiếng cưa cứ na ná, buồn rười rượi.
Lẽ nào lũ trẻ sẽ không biết tới tiếng ve của hoang dã giữa lòng đô thị, của tự do những ngày hè, còn người lớn chết mòn với đơn điệu qua ngày đoạn tháng.
Tiếng trả lời thoảng trong gió, tĩnh lặng tới ghê người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét